Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 907 : Thập kỷ chín mươi (17)

Ngày đăng: 03:11 20/04/20


Sau khi cha Giản và cha Diệp hỏi han nhau liền dẫn Minh Thù đi.



Lên xe, cha Giản lại quở trách cô một trận.



"Một lát nữa trở về gọi điện thoại cho anh trai con." 



Lúc Giản Thư vừa nhận được tin tức nhưng hắn lại không ở thành phố, vừa lúc cha Giản ở đây cho nên ông nhanh chóng chạy qua.



"Ừm."



Minh Thù khéo léo đồng ý: "Cha, cha có đói bụng không?" 



"Có một chút, sao vậy?" Trước đó ông đang họp, lập tức chạy tới cũng không có thời gian ăn gì.



Cô gái nụ cười tươi như hoa, mắt sáng trong trẻo tràn đầy hy vọng: "Chúng ta đi ăn thôi."



Cha Giản nghĩ mình rất ít khi ăn cơm cùng con gái, con gái... chắc cũng rất muốn cùng hắn ăn bữa cơm. 



Nghĩ tới điều này, cha Giản bảo tài xế đưa đến nơi ăn uống gần đó.



Nhìn thấy vẻ mặt thỏa mãn được ăn uống của con gái mình, cha Giản suy ngẫm về bản thân một chút, có phải ông không đủ quan tâm đến người nhà không?



Tuy là ông cung cấp đầy đủ điều kiện vật chất cho các con, nhưng những đứa trẻ vẫn cần người cha bầu bạn. 



Bà Giản có đôi khi quay phim cũng là mười ngày nửa tháng không thấy mặt mũi đâu, đứa trẻ này trước đây đã phải cô đơn như thế nào.



Nghĩ đến bản thân vẫn nên nghe lời của bác sỹ, đưa cô đến vùng nông thôn để điều dưỡng.



Lúc này Cha Giản hận không thể cho mình hai bạt tai, đáy lòng chất đầy hối hận và tức giận. 



Vì vậy ông Giản quyết định khi trở về sẽ giao việc của công ty cho Giản Thư xử lý.



Ông muốn về hưu.



Giản Thư: "?" 



Giản Thư cũng vì bận rộn không có thời gian chăm sóc em gái đang muốn trút đi gánh nặng không làm, cha của hắn lại đột nhiên cũng muốn làm như thế?



Gia nghiệp lớn như vậy, hai người đều từ bỏ vậy ai làm?



Cuối cùng gừng càng già càng cay. 



Cha Giản về hưu thành công.



Buồn bực của Giản Thư đều trực tiếp viết lên mặt.



-



Nữ sinh váy hồng đã tỉnh lại, không có nguy hiểm tính mạng.



Cuối cùng cảnh sát điều tra ra trong cơ thể cô có thuốc mê, cổ tay cô cũng là tự mình vạch.




Chuyện đại hội thể dục thể thao, cô có nghe mấy anh em của Diệp Tây Phong nhắc đến nhưng hoàn toàn không có chú ý.



"Đây là tổ trưởng báo lên, cậu đã ghi danh rồi không thể từ bỏ được." Lớp trưởng sợ Minh Thù không tham gia, một ngàn năm trăm mét chạy cự li dài nữ có rất ít người ghi danh. 



Tổ trưởng?



Tổ bọn họ, ai là tổ trưởng nhỉ?



Minh Thù chăm chú nhìn phía trước, một nữ sinh tóc ngắn đang nhìn bên này, cô vừa nhìn qua lập tức quay đầu lại. 



Minh Thù cắn cắn môi dưới: "Cậu muốn tôi làm việc chết người này, tôi đành chịu, tôi có thể chết cho cậu xem."



Lớp trưởng sợ hãi rồi.



Một ngàn năm trăm mét chạy cự li dài thôi mà, chỉ mệt một chút cũng không đến mức phải chết nghiêm trọng như vậy chứ? 



Lớp trưởng cầm lấy danh sách: "Giản Hề, nếu cậu không muốn tham gia tại sao lại ghi danh, tôi đã thông báo hết với thầy cô rồi, cậu như vậy không phải muốn lấy tôi ra làm trò đùa chứ?"



Minh Thù gác chéo chân: "Tôi không có ghi danh, người nào báo thì cậu đi tìm người đó."



Lớp trưởng: "Cậu không báo, tên của cậu sẽ xuất hiện trên này sao?" 



Minh Thù: "Vậy cậu nên đi hỏi chuyện người phụ trách chuyện này đi."



Lớp trưởng nhíu mày, hơi nghi ngờ: "Cậu thật không báo danh?"



Minh Thù mỉm cười: "Tôi bị bệnh tim, cậu cảm thấy tôi sẽ đi ghi danh sao? Tôi sợ bản thân không chết sớm được à?" 



Lớp trưởng: "…"



Bệnh tim?



Đâu nghe ai nói đâu... 



Nhưng ngẫm nghĩ lại, bệnh này nếu như là cô, cô cũng không muốn nói ra, làm cho các bạn học khác nhìn cô với ánh mắt khác thường.



Vẻ mặt lớp trưởng kỳ lạ cầm danh sách đi rồi, tiện thể lấy luôn tờ ghi danh.



Cô cũng không dám lấy tính mạng của bạn học ra đùa. 



Tuy không chắc chắn là sự thật, nhưng lỡ như thật sự thì sao? Đến lúc đó ai chịu trách nhiệm?



Lớp trưởng nhìn thoáng qua người tổ trưởng kia càng thấy kỳ lạ.



Buổi trưa tan học, Minh Thù dừng lại trước nữ sinh tóc ngắn đó, chặn đường cô ta. 



"Cô gái, tâm sự chút đi."



Tay nữ sinh tóc ngắn cứng đờ, cầm lấy túi sách.