Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 920 : Phiên ngoại tây phong (hết)

Ngày đăng: 03:12 20/04/20


Mục Hi và Minh Thù quen biết nhau trên một chiếc cầu.



Lúc đó là buổi tối, Mục Hi cũng không nhớ rõ là mấy giờ, chỉ nhớ là trời rất khuya hầu như trên cầu không còn xe chạy.



Cô đứng ở trên cầu chuẩn bị tự sát. 



Lúc đó cô thật sự không muốn sống nữa.



Cha mẹ thờ ơ lạnh nhạt, người thân mắng chửi, bạn học khinh miệt.



Cô cảm thấy thế giới này đều là tăm tối. 



"Haiz, cô gái nhảy xuống như vậy rất khó chịu."



Chính vào lúc đó cô nghe thấy một giọng nói.



Cô quay đầu liền nhìn thấy nữ sinh kia. 



Nữ sinh đang ngồi trên một chiếc xe đạp, đầu ngón chân đang chống xuống mặt đất, đang nghiêng đầu nhìn cô cười tươi như hoa.



Cô chưa từng thấy ai cười như vậy với cô, nhẹ nhàng ôn hòa giống như gió nhẹ thổi qua.



Thổi qua lòng bất an sợ hãi của cô. 



Một giây kia, Mục Hi lùi lại.



Cô lui trở về ngồi xổm xuống khóc lớn.



"Khóc cái gì?" 



"Không ai quan tâm tôi." Mục Hi khóc nói: "Không ai thích tôi, không ai quan tâm tôi, tôi thật vô dụng ngay cả chết tôi cũng không dám."



"Không ai quan tâm cô, vậy tự mình quan tâm mình thôi." Nữ sinh ngồi xổm bên cạnh cô nói: "Nếu như mình cũng không quan tâm đến chính mình, vậy còn có thể trông cậy vào ai quan tâm cô."



"Cô không hiểu..." 



"Được được được, tôi không hiểu. Đừng khóc nữa, tôi mời cô ăn kẹo."



Mục Hi nhìn viên kẹo đưa tới trước mặt cô, ma xui quỷ khiến nhận lấy viên kẹo.



Kẹo rất ngọt. 



Ngọt đến trong tim.



"Tâm tình không tốt thì ăn chút đồ." Nữ sinh vỗ vỗ đầu cô một cái: "Cho cô một viên kẹo là tôi rất rộng rãi rồi, mạng này là của tôi."



Mạng? 



Mục Hi không hiểu, một viên kẹo sao lại là mạng?



Mục Hi nhìn cô ngồi lên xe đạp, một lát sau lại nhảy xuống nhìn cô: "Cô gái, có thể giúp tôi đẩy xe không? Tôi sẽ cho cô thêm một viên kẹo, thế nào?"



"A..." 



Mục Hi đứng dậy đẩy chiếc xe đạp.
"Ba..."



Ba Diệp liếc hắn một cái: "Con và Mục Hi nói những gì? Tại sao con bé muốn đi?"



Mục Hi đến mộ viên, ba Diệp cho rằng vì con trai khốn nạn của nhà mình nói gì đó với con gái nhà người ta. 



Diệp Tây Phong nhíu mày.



Diệp Tây Phong xoay người ra khỏi nhà đi đến chỗ ở của Mục Hi, gõ cửa: "Cô muốn rời đi?"



Mục Hi mời Diệp Tây Phong vào nhà, khéo léo trả lời: "Ừm, thực tập sắp kết thúc tôi phải trở về. Tôi tới thành phố này vốn là vì chị Giản Hề, bây giờ… tâm nguyện đã hoàn thành rồi." 



Diệp Tây Phong không biết nên nói gì.



Cô gái xa lạ này có giao tình với cô ấy.



"Lúc đi, tôi tiễn cô." 



"Không cần đâu Diệp tiên sinh..." Mục Hi có chút xấu hổ từ chối.



"Không sao, ba tôi cũng sẽ không để cô đi một mình."



"Vậy làm phiền Diệp tiên sinh." Mục Hi không từ chối nữa. 



"Có thể... nói cho tôi biết thêm chuyện của cô ấy vào thời gian đó không?"



"Có thể chứ." Mục Hi vui vẻ gật đầu.



Mục Hi trong miệng cô ôn hòa hơn so với hắn từng thấy. 



Hình ảnh ở cùng với cô vẫn còn rõ ràng trước mắt, nhưng làm sao...



Người đã không thấy tăm hơi đâu?



Diệp Tây Phong đã không còn nhớ rõ bản thân mình thích cô từ lúc nào. 



Năm đó cô ở bên ngoài vũ trường, lúc hỏi câu kia khiến hắn luống cuống, giống như ăn vụng kẹo bị mọi người phát hiện, tuy là không thể hiện ra bên ngoài nhưng trong lòng lại vô cùng ngọt ngào.



"Diệp tiên sinh, anh vẫn ổn chứ?" Mục Hi lo lắng đưa khăn giấy cho hắn.



Diệp Tây Phong nhận lấy khăn tay, cúi đầu xuống che lại cảm xúc. 



"Không sao, ngày hôm nay cám ơn cô." Hắn đứng dậy: "Cô nghỉ ngơi đi, cần cái gì thì cứ gọi điện thoại nói cho tôi biết."



Mục Hi đưa hắn tới cửa, nhìn người đàn ông đi trong tuyết lớn.



Hoa tuyết rơi xuống lả tả. 



Bóng lưng kia cô đơn lại đơn độc.



Cả đời này hắn chỉ buộc mình vào một chỗ, cả cuộc đời còn lại sống dựa vào ký ức, Diệp Tây Phong.



Diệp Tây Phong sẽ không thích người khác nữa, tuy là có chút thảm nhưng ta không cảm thấy hắn sẽ thích người khác. Diệp Tây Phong, đã định thành người đàn ông cô độc!