Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 927 : Thần thám thấy quỷ (7)

Ngày đăng: 03:12 20/04/20


Hoan Lạc Thành.



Ý nghĩa như tên là nơi tìm hoan lạc.



Lúc này mới vừa lên đèn, đúng lúc Hoan Lạc Thành bắt đầu giờ làm việc. 



Cố Tri trực tiếp lấy ra một tấm hình, đặt ở trước mặt quản lý: “Gặp qua người này chưa?”



“Cố tiên sinh, anh đây là...” Quản lý nhận ra Cố Tri là khách quý cao cấp của bọn họ.



Nhưng khi thấy Cố Tri lấy ra giấy tờ, hắn vẫn có chút mông lung. 



Đang đùa gì chứ?



Bây giờ lá gan người giàu đều lớn như vậy sao?



“Xử lý án, giấy chứng nhận là thật.” Cố Tri chỉ chỉ vào ảnh chụp: “Gặp qua chưa?” 



Quản lý suy nghĩ một chút, cầm ảnh lên cẩn thận nhìn một lần.



Hắn nhíu mày, hiển nhiên không biết, hắn đem ảnh đưa cho người bên cạnh.



Đối phương lắc đầu, quản lý cho tất cả nhân viên đều tới nhìn qua. 



Thế nhưng người tới nơi này thực sự rất nhiều.



Bọn họ chỉ có thể nhớ ba loại người.



Loại thứ nhất khách quen có tiền có thế, loại thứ hai gây ra chuyện ồn ào gì đó, loại thứ ba nhân viên đặc biệt thường ra vào nơi này. 



Nhưng hiển nhiên vị Lữ Giai Kỳ này cũng không phải là khách quen, cũng không phải làm nghề đó.



Minh Thù biết được nơi này từ miệng con quỷ kia.



Cố Tri lại là từ chỗ nào biết được? 



“Có thể tùy ý xem qua?” Cố Tri cất lại ảnh, chỉ trong Hoan Lạc Thành.



Hỏi là hỏi như vậy, nhưng người đã đi vào bên trong.



“Có thể có thể, muốn tôi tìm cho mọi người...” Quản lý nhớ tới người này rất quen thược đối với nơi này, tự động đem lời nuốt trở về. 



Người này không phải sẽ tới chỗ bọn họ nằm vùng chứ?



May mà bọn họ là chỗ ăn chơi đứng đắn.



“Cố tiên sinh... mời vào bên trong.” 



Cố Tri đi vào bên trong một cách quen thuộc.



“Không phải anh mới vừa tiếp nhận vụ án này thôi à, làm sao lại điều tra tới đây?” Minh Thù vừa đi vừa hỏi.




Giả tạo! 



Phụ nữ dối trá!



Nhưng càng nhìn chân mày Cố Tri càng nhíu lại.



Cô không từ chối sao? 



Loại này t*ng trùng lên não ngu xuẩn có cái gì đáng nói.



Cô mà từ chối đồ ăn vặt mới lạ.



Cầm đồ ăn vặt có thể hét cô lên trời. 



Đột nhiên cảm thấy nghẹn đắng họng là làm sao.



Đây là vợ lão tử mà!



“Nhiệt tình quá rồi đấy.” Cố Tri kéo người về, ném ảnh qua: “Đi hỏi một chút, người nào ở đây đã gặp qua người này.” 



“Đây là ai?”



“Hỏi nhiều như vậy làm cái gì, nhanh đi!” Cố Tri đá hắn một cái.



“Chà chà...” Người đàn ông búng một tấm ảnh: “Cây vạn tuế nghìn năm không nở hoa, vừa nở lại ra hai đóa.” 



Cố Tri cầm chai bia, sắc mặt nhàn nhạt nhìn hắn: “Hà Nhân Niệm.”



Người đàn ông lập tức hạ giọng: “Đi ngay đây, cố đội trưởng đừng nóng giận, tiểu nhân đi luôn đây.”



Hà Nhân Niệm đem ảnh chụp cho những người khác xem, cho mỗi người bọn họ đi vào trong hỏi. 



Mọi người đều chơi cùng nhau, quan hệ chồng chéo với nhau rất rộng, những quan hệ mang lại bởi các yếu tố gia thế địa vị mạng lưới rất rộng.



Hà Nhân Niệm chỉ là bảo người khác đi tìm, nhưng chính mình lại không đi, không biết có ý gì hắn chỉ luôn vây quanh Minh Thù.



Thừa dịp Hà Nhân Niệm rời đi, Cố Tri gác chéo chân ngồi bên cạnh Minh Thù lên tiếng. 



“Hạn chế tiếp xúc với người kia.”



“Vì sao?”



Cố Tri cười khẽ: “Phụ nữ hắn ngủ cùng qua có thể móc thành dây xích.” 



“Vậy biết cách sống lắm.”



Cố Tri: “...” Hắn biết cách sống liên quan gì tới cô chứ!



“Ha ha...” Hà Nhân Niệm bưng khay trái cây trở về, nghe lời nói Minh Thù cười đến suýt chút nữa không cầm nổi khay trái cây: “Cố tổng đội trưởng biết cái gì gọi là yêu quái ắt tự có trời thu nạp không?”