Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 942 : Thần thám thấy quỷ (22)

Ngày đăng: 03:12 20/04/20


"Nó nói... người đó tên là lão Bì, nó hay đi hút năng lượng của những con quỷ khác."



Hút đồng loại thu hoạch năng lượng.



"Ngươi có thể làm hại con người không?" Minh Thù hỏi tiểu quỷ.



Trước khi tới tiểu quỷ đã bị cô dạy dỗ một trận hơn nữa trước đây đồng loại không có sự khác nhau, cho nên tiểu quỷ có thể đối phó nó.



Tiểu quỷ suy nghĩ một chút: "Chưa thử qua."



Trước đây nó cũng hù dọa qua Thiên Tuế, nhưng căn bản không có làm qua hành động tổn thương nào cả.



"Tới đây, ngươi thử xem có thể bóp hắn hay không." Minh Thù không chậm trễ chút nào chỉ vào Cố Tri.



Cố Tri: “...”



Lão tử trêu chọc cô sao!



Dựa vào cái gì bóp cổ lão tử.



Tiểu quỷ nhìn Minh Thù, nghĩ đến dạo gần đây những đãi ngộ của mình ở nơi này và tiếng khóc "ê a ê a" thê lương của linh hồn em bé.



Nó bay tới bên người Cố Tri.



Cố Tri liếc nhìn Minh Thù.



Tiểu quỷ vươn tay...



Cố Tri đột nhiên quay đầu, tiểu quỷ đối diện với ánh mắt của Cố Tri, cặp mắt kia đen tối như mực lập tức quỷ cũng cảm thấy không ổn.



Trên người phảng phất có áp lực thực sự, làm cho nó không dám tiến thêm một bước nào nữa.



Nhưng rất nhanh thì ánh mắt Cố Tri chuyển sang mê mang, như là nhìn không thấy nó.



"Vợ..." Cố Tri dựa vào bên người Minh Thù.



Cô lại để cho con tiểu quỷ này bóp lão tử!



Sao không phải bóp cô vậy!



Bỏ đi...



Minh Thù ấn đầu Cố Tri lên người mình, cản trở ánh mắt hắn, hất hất cằm về phía tiểu quỷ, ý bảo nó bóp nhanh lên.



Tiểu quỷ: “...”



Người đàn ông này rất đáng sợ!



Vừa rồi trong khoảnh khắc đó, cảm giác hắn có thể thấy mình.



Hơn nữa...



Còn là sự cảnh báo đặc biệt đáng sợ.



Hu hu...



Hai người này đều không thể đắc tội.



Minh Thù cười rực rỡ: "Nhanh lên một chút!"




Bóng đen kinh ngạc, đang muốn ngẩng đầu thì ngực vô cùng nặng, cả người bị đạp trên mặt đất.



"Chạy cái gì vậy, đuổi theo thật lãng phí sức lực."



Giọng nói nhẹ nhàng của cô gái từ đỉnh đầu vang lên.



Bóng đen không rên một tiếng nào, vỗ tay một cái gió lốc kéo tới mấy con quỷ đột nhiên xuất hiện giương nanh múa vuốt nhào về phía Minh Thù.



Mấy con quỷ này còn lợi hại hơn quỷ theo Diêu Doanh nhiều.



Bóng đen thừa dịp Minh Thù đối phó mấy con quỷ, nhanh chóng đứng lên nhấc chân chạy.



Minh Thù từ trong bồn hoa ngắt một nhánh cây, thuận tay lắc lắc, cành lá bị nát, bay lã chã xuống.



Tiếng quỷ kêu thảm thiết, nghe đến bóng đen tê cả da đầu chạy trốn với tốc độ nhanh hơn.



Bức tường của tiểu khu ở ngay phía trước, hắn nhảy lên một cái, trúng ngay biên giới của bức tường.



Nhưng vào đúng lúc này, một đống vật kỳ quái từ trên tường rào nện xuống.



Một đoàn nho nhỏ.



Không biết là cái gì.



Chợt lóe lên hết sức quái lạ.



Theo bản năng, hắn dang tay ngăn cản ở phía trước.



Đống đồ đạc kia rơi vào hắn cánh tay hắn, cánh tay răng rắc một tiếng, tiếp lấy cả người hắn rơi xuống bồn hoa phía dưới, hét thảm một tiếng.



Tiếng kia vừa gấp lại vừa bén nhọn.



Trong bóng đêm truyền ra, nghe đến tê cả da đầu.



Thú nhỏ run run lông đủ màu sắc trên người.



Con sen này thực sự càng ngày càng vô dụng, loại mặt hàng này cũng muốn nó ra tay.



Con sen cần thêm đồ ăn!



Phải thêm đồ ăn!



Muốn Mãn Hán toàn tịch!



Minh Thù chậm rãi đi tới khom lưng nhặt thú nhỏ lên ôm lấy, cao ngạo nhìn xuống bóng đen trong bồn hoa.



Minh Thù vuốt vuốt thú nhỏ, thú nhỏ rầm rì.



Minh Thù lại vuốt hai cái, thú nhỏ không tình nguyện phát ra ánh sáng.



Trong bồn hoa là một người đàn ông gầy trơ xương lôi thôi lếch thếch, mặc một chiếc áo khoác của công nhân làm vệ sinh.



Khá lớn tuổi, bộ dạng linh hoạt vừa rồi khác hẳn với độ tuổi của hắn.



Đây chính là lão Bì người sai khiến linh hồn em bé kia đi giết vợ và con trai của thị trưởng sao?



Thoạt nhìn tuyệt đối không có da chút nào!