Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 963 : Minh chủ chỉ giáo (8)

Ngày đăng: 03:12 20/04/20


Minh Thù truyền tin cho các môn phái, bày tỏ đã điều tra rõ sự việc diệt môn phái Thanh Hư.



Nhưng các môn phái rất nghiêm túc trả lời nàng…



Nếu minh chủ đã tìm được hung thủ vậy thì mong minh chủ chủ trì lẽ phải cho phái Thanh Hư, minh chủ công chính nghiêm minh, chúng ta hoàn toàn tin vào minh chủ. 



Minh Thù: “???”



Trước đây khi các ngươi đưa thiệp đến cũng đâu có thể hiện ra sự tin tưởng!



Không phải là xấu xa tập thể, muốn cướp đồ ăn vặt của trẫm đấy chứ! 



Minh Thù ôm chặt chùm nho trong lòng.



Bánh Bao khẽ nhấc tay: “Minh chủ, hình như bọn họ thực sự tìm thấy thần kiếm…”



Thần kiếm? Thần kiếm gì? 



Bánh Bao nói tin tức hắn tung ra chính là tin đồn về thần kiếm trong giang hồ.



“Không phải ngươi truyền tin giả sao?”



“Đúng vậy… Ta cũng không biết…” Bánh Bao rất ngơ ngác, hắn cũng không biết vì sao đám người kia lại thực sự tìm được. 



Nếu nói thì là chó ngáp phải ruồi.



Nếu vậy thì cũng ngáp quá chuẩn đi.



“Giang hồ hiểm ác đáng sợ.” 



Bánh Bao tỏ ra thâm sâu.



Minh Thù bảo bọn chúng giao hung thủ cho một người vẫn luôn dưỡng thương ở phủ minh chủ, người duy nhất còn sống sót của phái Thanh Hư.



Đệ tử phái Thanh Hư đương nhiên không ngờ đến, kẻ diệt môn phái hắn không phải Ma giáo. 



Mà là kẻ thù trước kia của phái Thanh Hư.



Vì trốn khỏi truy sát cho nên mới giá họa cho Ma giáo.



Đệ tử phái Thanh Hư cảm thấy mình cứ xử trí hung thủ như vậy thì không tốt lắm, muốn chờ các môn phái đến đây. 



Minh Thù cảm thấy đám người kia chắc không đến được trong thời gian ngắn.



Nhưng vào lúc này, các môn phái phái người truyền tin đến mời cô đến Lạc Thành, chủ trì công bằng.



Nguyên nhân vẫn là thần kiếm. 



Nhiều môn phái như vậy, một thanh kiếm sao đủ chia.



Tất cả mọi người đều muốn cướp, nhưng danh môn chính phái bọn họ lập ra đã tập hợp ở nơi đó, không thể không biết xấu hổ mà khóc lóc om sòm, tổn thương tình nghĩa giang hồ.
“Kim quản gia, các ngươi chặn ở đây làm gì vậy?” Người đến vừa liếc Khương Linh một cái, vừa nhìn về phía người đối diện với Khương Linh. 



Kim quản gia hừ lạnh: “Tiểu nha đầu này không biết trời cao đất rộng, dám cản xe của thiếu gia nhà chúng ta.”



Người đến nhíu mày: “Mau nhường đường đi.”



Kim quản gia giơ roi chỉ vào Khương Linh: “Nghe thấy chưa, mau tránh ra cho ta, nếu không các ngươi không có kết cục tốt đâu.” 



“Hôm nay ngươi không xin lỗi thì ta cứ không tránh.” Khương Linh tỏ vẻ muốn đối đầu với bọn họ.



“Ngươi là một tiểu nha đầu lừa gạt…”



Người đến ngăn Kim quản gia lại: “Thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, gần đây trong thành rất loạn, các ngươi cũng không cần làm loạn, nói một tiếng với Kim thiếu gia, nể mặt ta hãy nhịn một chút. Vị tiểu cô nương này, cô cũng hãy bớt giận đi, để cho Kim thiếu gia bọn họ đi qua.” 



“Chu hộ pháp, hôm nay ông sao vậy?” Kim quản gia có chút ngây ngốc nhìn người đến, sao lại làm người hòa giải rồi.



Lạc thành này, từ trước đến nay Kim gia đã tung hoành ngang dọc, mà Phi Hổ môn ở Lạc thành cũng vẫn luôn giữ thể diện cho họ.



“Bọn họ không xin lỗi, ta sẽ không tránh ra.” Khương Linh phồng má. 



Chu hộ pháp nhướng mày, thấy ánh mắt Khương Linh không có thiện ý.



Đúng lúc ba bên không ai nhường ai, cửa thành lại có người cưỡi ngựa đến.



“Chu hộ pháp.” Bánh Bao chắp tay hành lễ giang hồ. 



Chu hộ pháp kinh ngạc, vội đáp lễ: “Minh chủ đã đến rồi?”



“Chuyện gì xảy ra vậy?” Ánh mắt hắn dừng trên người Khương Linh, sao người này cũng ở đây?



Chân mày Chu hộ pháp giật mạnh, Lạc thành chính là địa bàn của Phi Hổ môn bọn họ, chuyện chiêu đãi minh chủ tất nhiên do bọn họ gánh vác. 



Minh chủ hiện tại dù chỉ là một tiểu nha đầu nhưng người của phủ minh chủ cũng không thể xem thường.



Trong lòng bọn họ không để ý gì nhưng bên ngoài lại tỏ ra tuyệt đối phải làm tới cùng mới được.



“Thật là ngại quá, xin minh chủ chờ một lát, ta lập tức dọn sạch đường.” Chu hộ pháp nói. 



“Làm phiền Chu hộ pháp.” Bánh Bao quay đầu.



Chu hộ pháp vội vã nói với Kim quản gia: "Kim quản gia, ngươi cũng nghe rồi đấy, mau chóng dẫn đoàn xe đi đi, việc này làm không xong ta không có cách nào báo cáo với phía minh chủ."



“Không phải ta không đi, là nàng ta không cho.” Kim quản gia nhìn Khương Linh. 



Lúc này Chu hộ pháp muốn yên lành đón người của phủ minh chủ vào thành, cho nên nhịn lửa giận xuống, nhẹ nhàng khuyên bảo Khương Linh.



Khương Linh nhất định phải khiến người của Kim gia nói xin lỗi.



Việc này khiến thiếu gia ở trong xe cũng phải bước xuống.