Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 983 : Minh chủ chỉ giáo (28)

Ngày đăng: 03:13 20/04/20


Dung Ly tìm được cơ hội chuồn khỏi phủ minh chủ, đi thẳng đến chỗ hệ thống xoay tròn.



Thân thủ hắn linh hoạt nhanh nhẹn, trong bóng đêm di chuyển nhanh như ma quỷ, yên lặng không một tiếng động.



Dung Ly từ trong bóng đêm đáng sợ kia nhảy vào một ngôi nhà, trong sân đã có người chờ sẵn: “Còn tưởng là ngươi không dám tìm ta cơ đấy.” 



“Ngươi dám tới vì sao ta không dám.”



“Dựa dẫm nữ nhân?”



“… Ngươi không phục thì tìm một người đi!” Dung Ly tức giận: “Con chó độc thân ngàn năm.” 



Khóe miệng Lạc Yến giật nhẹ, chó độc thân thì liên quan quái gì tới ngươi, hắn độc thân hắn kiêu ngạo!



Lạc Yến cắn răng: “Ngươi đúng là càng ngày càng không biết xấu hổ.”



Dung Ly "hừ" lạnh một tiếng, coi như Lạc Yến đang khen mình: “Ngươi và hắn muốn làm gì ta mặc kệ, nhưng nếu ngươi dám động đến nàng, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi.” 



Lạc Yến quay lại: “Ngươi biết nàng ta là ai không?”



Dung Ly im lặng.



Lạc Yến cười "ha hả", cánh môi khẽ nhếch lên, lời ra đến miệng chợt bị giọng nói của Dung Ly cắt ngang: “Ta mặc kệ nàng là ai, ta chỉ biết nàng là của ta, đời đời kiếp kiếp.” 



Giọng nói lạnh lùng không chứa bất kỳ độ ấm nào di chuyển trong màn đêm.



Đó là một loại chiếm hữu cực kỳ mạnh mẽ.



Lúc này Dung Ly thoáng như đứng giữa các vì sao, ngạo nghễ ngàn phần. 



Lạc Yến nghiêm mặt lại: “Kỳ Ngự, ngươi có biết mình đang làm gì không?”



“Không cần ngươi nhắc nhở.”



Trong sân chợt yên tĩnh. 



“Muốn ta không động đến các ngươi cũng được.” Lạc Yến phá vỡ sự im lặng: “Giao Thiên Khải cho ta.”



Dung Ly cười nhạt: “Hắn bảo ngươi đến đòi?”



Lạc Yến phất tay: “Không còn cách nào, ta phải nghe lệnh làm việc nếu có thể ta cũng không muốn đến.” 



Dung Ly giơ tay lên, ánh sáng màu vàng thoáng hiện ra, đồng tiền vàng hiện lên lơ lửng trong bàn tay hắn, chậm rãi xoay tròn.



Lạc Yến nheo mắt lại, đây là lần đầu tiên hắn tận mắt nhìn thấy Thiên Khải thực sự.



Trong mắt Lạc Yến toát ra hai luồng sáng. 



Thực sự là… khiến người ta đố kỵ.



Dung Ly buông tay xuống, Thiên Khải vẫn nằm giữa không trung, hắn khoanh tay nhìn Lạc Yến: “Ngươi muốn thì tự mình đến lấy đi.”
“Thì ra ngươi đã nắm giữ cách sử dụng Thiên Khải.”



Tiếng Dung Ly nhàn nhạt: “Nhờ phúc của vợ.”



“Trời sinh trời diệt, hóa ra chính là ý này…” Lạc Yến mang theo ý cười chưa hết, nói: “Vậy thứ ngươi cho nàng chính là “sinh”?” 



Dung Ly không đáp lời.



Hiển nhiên là thầm thừa nhận.



“Ngươi thật là hào phóng.” 



Dung Ly tỏ ra đương nhiên: “Đối với vợ ta tất nhiên là vậy.”



“…” Chó độc thân rất để bụng.



“Khụ khụ khụ…” Lạc Yến ôm ngực, hơi thở có chút khó nhọc: “Thời gian sắp đến rồi, có điều… ngươi dùng Thiên Khải, e là thế giới này cũng không chống đỡ được bao lâu, vậy thì hẹn gặp lại.” 



Lạc Yển rũ mắt xuống.



Một lát sau hắn bỗng nhiên ngẩng đầu.



Dung Ly nhíu mày: “Ngươi lại muốn làm gì?” Muốn chết còn không an phận. 



“… Hình như đường hầm đã bị phong bế.”



“Cái gì?” Lần trước đường hầm mới phong bế một lần, lúc này chưa được bao lâu tại sao đã phong bế?



Dung Ly gọi hệ thống, nhưng hệ thống chỉ có phản ứng ban đầu, ngoại trừ trình tự cài đặt xong thì hỏi gì cũng không thể đạt được hồi âm. 



Trước khi hắn tới vẫn nói chuyện với hệ thống…



“Bà nó chứ!” Lạc Yến giùng giằng đứng dậy, trực tiếp bạo phát thô tục: “Xong rồi, bà nó lần này ta bị truyền đến đâu cũng không biết, bà nó, Kỳ Ngự, ngươi mau chóng trở về tìm người cứu ta!”



Dung Ly nhíu mày: “Ngươi cũng không thể quay về sao ta về được?” 



Lạc Yến: “…”



Hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ.



“Đừng tưởng rằng ta không biết!” Lạc Yến đột nhiên nói: “Ngươi nhất định có thể trở về!” 



“Cám ơn ngươi đề cao ta như vậy.” Kỳ Ngự tức giận.



“Ngươi bớt mượn việc công trả thù tư đi, ngươi không mang ta về được thì ta nguyền rủa ngươi ế cả đời!”



“Ha ha, ta có vợ rồi.” 



“…” Bà nội ngươi!