Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 991 : Đại thần kiêm chức (7)

Ngày đăng: 03:13 20/04/20


Phòng giam.



Vài người chơi run lẩy bẩy ngồi xổm trong phòng tối nhỏ, người đứng trước mặt chính là đội trưởng chiến đội Phượng Hoàng... Phượng Hoàng Vu Phi.



Người đàn ông mặc bộ đồ thể thao, không nhìn ra làm nghề gì, tóc hơi dài phân nửa dùng dây đỏ cột một bím tóc để trên khoảng không, bên kia tùy ý xõa trên vai, nếu như không phải hắn có hình dáng của một người đàn ông, có lẽ sẽ nhận lầm thành một cô gái. 



Hắn dựa vào tường của căn phòng tối nhỏ, như cười như không nhìn bọn họ: "Các cậu bị Phong Hòa Tận Khởi hãm hại vào đây đúng không? "



“Đúng..." Người chơi áo đỏ run lẩy bẩy trả lời, bọn họ cũng không ngờ rằng đích thân đội trưởng tới nộp tiền bảo lãnh bọn họ.



"Phong Hòa Tận Khởi...." Đại thần của Vấn Linh, nghe nói trong các trò chơi khác cũng vô cùng nổi tiếng. 



Phượng Hoàng Vu Phi nhếch khóe miệng đầy thú vị.



"Tôi đã nộp tiền bảo lãnh cho các cậu, thế nhưng vì bị phạt nên mọi người còn phải ở trong đây cải tạo một ngày, sau này làm việc không được quá liều lĩnh, chiến đội Phượng Hoàng không phải cho để các cậu mượn danh làm bậy.”



"Vâng vâng vâng...” 



Phượng Hoàng Vu Phi rời khỏi phòng tối nhỏ.



Hắn mở danh sách bạn bè ra, bấm vào Phong Hòa Tận Khởi.



[Đối phương từ chối thêm bạn với bất kỳ ai.] 



Phượng Hoàng Vu Phi khẽ híp mắt một cái.



"A a a a là Phi Phi!"



"Tiểu Phi phi ở đâu!" 



"Tiểu Phi Phi!"



Biểu cảm của người đàn ông biến đổi, nhanh chóng thu hồi bảng, nhấc chân chạy.



-



Minh Thù rời khỏi trò chơi, Giang Lưu còn ở trong trò chơi, Minh Thù kêu Vương Hà Dương nói cho Giang Lưu rằng cô đi trước.



Vương Hà Dương: “...”



Trong điện thoại di động Minh Thù tất cả đều là cuộc gọi liên tục của ông già hói đầu. 



"Vâng vâng vâng, em lập tức đi đây, thầy trăm ngàn lần đừng nhảy lầu... nhặt xác rất phiền phức."



Biểu cảm trên mặt của Vương Hà Dương như bị nứt ra từng khúc.



Hắn tuyển những người gì không vậy! 
Minh Thù liếc mắt nhìn. 



Người đàn ông đứng phía trước Minh Thù, trong tay cầm một phần văn kiện, trên mặt nở nụ cười ấm áp.



Kỳ quái... Sao người mới này nhìn khá quen nhỉ?



"Tại sao là tôi?" 



"...Nhờ cô đó." Người đàn ông thu lại sự nghi ngờ, cầu xin nói, cũng không biết từ đâu lấy ra một túi đồ ăn vặt: “Làm ơn đi.”



Minh Thù: “...”



Đồ ăn vặt... 



Nể tình đồ ăn vặt...



"Giao cho ai?"



Người đàn ông đặt văn kiện xuống bàn Minh Thù, vừa đặt vừa nói: "Tư tiên sinh." 



Người đàn ông trốn trong góc thấy Minh Thù đi lên, hắn thở phào một hơi.



"Lại hãm hại người mới?" Đồng nghiệp ló một cái đầu ra.



"... Tôi đây là rèn luyện sức chịu đựng cho người mới." Người đàn ông nói: "Thật vất vả mới có một người mới, nếu để cô ấy biết sau này còn dám đi đâu nữa chứ?" 



“Hơn nữa... nghe nói là đàn em của anh.”



"Đàn em?"



Đồng nghiệp tiếp tục nói: "Nghe nói chung thầy hướng dẫn với anh." 



Người đàn ông đầy kinh ngạc.



Hắn lấy điện thoại di động ra, nhảy ra một tin tức, nhìn phía bên trên giấy chứng nhận giống y như đúc cô gái ban nãy.



Người đàn ông: “...” 



Đồng nghiệp vỗ vỗ bờ vai của hắn: "Tôi còn nghe nói vì để cho cô gái này vào mà thầy của anh nhờ không ít quan hệ, bây giờ anh lại hãm hại cô ấy..."



Để có thể đi vào nơi đây, nếu đúng thực sự không có trình độ thì tuyệt đối không vào được.



Cho nên đồng nghiệp không có phản ứng với chuyện đi cửa sau, chỉ là đồng tình người anh em này. 



Người đàn ông: “...”