Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1000 : Đại thần kiêm chức (16)

Ngày đăng: 03:13 20/04/20


Minh Thù lên đánh đội HS, nhưng điều quan trọng là thành viên của đội này đều đã thăng lên quý nhân.



Muốn ỷ lớn hiếp nhỏ với cô ư, không có chuyện đó đâu.



[A a a! Là chồng của ta, Tấn Thần tới rồi! Tấn Thần Tấn Thần!] 



[Ở đâu, ở đâu đó!]



[Tấn Thần uy vũ!]



[Tấn Thần, vợ của ngươi ở đây!] 



Đoàn người tự động tách ra, Tần Tấn mang theo những thành viên khác của đội HS đi tới, những thành viên của HS bị đánh kia ngay lập tức chạy đến phía sau Tần Tấn.



“Đội trưởng, Phong Hòa Tận Khởi, cô ta…”



Tần Tấn giơ tay lên, ý bảo hắn câm miệng. 



Người kia mặc dù có chút không cam lòng, nhưng không dám cãi lại Tần Tấn, đành im lặng đứng ở phía sau trừng mắt với Minh Thù.



Khi bọn hắn xuất hiện, ánh mắt của Minh Thù chỉ đặt trên người của Đào Tư.



Đây mới chính là cục cưng của cô. 



Đào Tư bị ánh mắt cô nhìn chằm chằm nên cảm thấy toàn thân khó chịu, đứng phía sau Tần Tấn trốn đi, cố gắng tránh xa ánh mắt của Minh Thù.



Mà lúc này phía đối diện cười một tiếng, Đào Tư đứng sát Tần Tấn tư thế nhìn qua có chút mờ ám.



Tần Tấn ánh mắt lướt qua Minh Thù rồi dừng trên người Hoàn Nhĩ Nhất Tiếu: "Chuyện xảy ra vừa rồi, cho tôi nói lời xin lỗi với cô.” 



“Ủa… anh anh… là đang nói chuyện với tôi ư?” Hoàn Nhĩ Nhất Tiếu lấy đầu ngón tay chỉ vào mũi mình, ánh mắt liên tục nhìn quanh trái phải.



Tần Tấn gật đầu.



Hoàn Nhĩ Nhất Tiếu cảm thấy căng thẳng, rồi ngại ngùng nói: “Không có… không có chuyện gì to tát đâu.” 



Nam thần nói chuyện với cô.



Nam thần đã nói chuyện với cô rồi.



Sư phụ sư phụ... 



Hoàn Nhĩ Nhất Tiếu nhìn Minh Thù, sau đó chỉ cười nhạt, cô hơi cúi mặt vẫn không nhìn bất cứ người nào khác.



Tần Tấn lại nhìn về phía thành viên của HS.



Thành viên kia chắp tay, nói to: “Xin lỗi!” 



“Không… Không cần.” Hoàn Nhĩ Nhất Tiếu đã bình tĩnh hơn rất nhiều.



Tần Tấn thu lại tầm mắt, chuyển hướng nhìn sang Minh Thù: “Phong Hoà, có phải cô cũng nên nói lời xin lỗi hay không?”



“Xin lỗi?” 




Vương Hà Dương chuẩn bị tất cả mọi việc xong xuôi, còn một chút nữa là bọn họ sẽ vào đấu, hắn cảm thấy thật may mắn bọn họ không đến muộn. 



Khi vào trận đấu, bọn họ và chiến đội HS do Đinh Lỗi đưa đến không hẹn mà gặp.



Chiến đội HS mặc đồng phục đi vào.



Lấy màu xanh lam làm màu chủ đạo, phía trước có thêu cảnh non sông tươi đẹp thu nhỏ lại, phía sau có thiết kế hai chữ HS ở chính giữa một cặp cánh rất lớn như con chim ưng đang giương cánh bay cao, trên tay áo là huy hiệu của đội, ghép thành chỉnh thể quả nhiên có kết quả không tệ. 



Đinh Lỗi liếc bọn họ một cái, với khí thế không chịu thua cuộc: “Anh Vương, các người ngay cả đồng phục cũng không có ư? Là chỉ muốn đấu vòng sơ kết rồi thôi ư?”



“Anh Đinh cứ đùa, đến thì cũng đã đến đây rồi, dù thế nào đi chăng nữa cũng phải đấu đến vòng chung kết chứ.”



“Ha ha, vậy các người tốt nhất nên nỗ lực nhiều hơn nữa đi.” 



“Tất nhiên rồi…”



Hai người cứ tôi một câu anh một câu âm thầm mỉa mai nhau, rồi đồng thời cùng đi vào cửa.



Cửa vào thì lớn như vậy, Vương Hà Dương và Đinh Lỗi lại tranh nhau lối vào. 



“Ha ha, anh Đinh, xin mời.” Vương Hà Dương ngoài miệng thì nói như vậy nhưng thân thể lại hết sức thành thật đẩy Đinh Lỗi ra ngoài.



“Anh Vương, mời anh đi trước.”



"Không không không, anh Đinh, mời anh." 



“Mời anh…”



Minh Thù cầm miếng khoai tây chiên, nhìn hai người đang chen ngang ở lối vào: “Bọn họ đang làm gì vậy? Cọ cọ sát sát thế kia.”



Thanh Thu Chủng xoa cằm: “Có thể bồi dưỡng một chút tình cảm trước khi thi đấu, NS chẳng phải luôn nói rằng thi đấu chỉ quan trọng thứ hai, quan trọng nhất là tình hữu nghị hay sao?” 



Minh Thù: “Bọn họ không phải là lão tam ngàn năm đấy chứ?”



Thanh Thu Chủng và Minh Thù nhìn nhau.



Hoàng Hạc Tây Quy đi theo hướng khác, làm gì đó với cánh cửa bên cạnh, sau đó nhân viên đến mở cửa ra. 



Thanh Thu Chủng kéo cổ áo của Giang Lưu một cái: “Đi đi.”



Nhật Nguyệt Trọng Quang và Kim Dạ Nguyệt không có áp lực về tâm lý liền đuổi theo, thản nhiên bước đi.



Minh Thù ôm đồ ăn vặt đuổi kịp bọn họ. 



Hai người đang cố gắng tranh giành kia, nhìn thấy bọn họ tự do tự tại đi vào sân đấu.



“…”



Ở đây tổng cộng có ba cửa vào, cửa VIP, cửa của đội ngũ dự thi và cửa của khán giả. 



Cửa của khán giả cách chỗ này rất xa, vậy nên cửa mà Hoàng Hạc Tây Quy đi dĩ nhiên chính là cửa VIP.