Hệ Thống Xuyên Nhanh Theo Yêu Cầu

Chương 173 : Tổng bộ chuyện chưa kể (4)

Ngày đăng: 22:04 20/05/20


Làm bộ trưởng bộ Pháp luật, công việc của Lâm Mặc tự nhiên tăng lên rất nhiều, độ đòi hỏi cũng cao hơn. May mắn thay thời gian tương đối rộng rãi, cậu có thể chậm rãi học tập.



Việc Lâm Mặc đột nhiên thăng chức một cách vô lý như thế chẳng ai buồn thắc mắc, dẫu cho cái bằng chứng cậu "đi cửa sau" nó gần như trưng bày ra ánh sáng. Hoặc cho dù có thắc mắc, bọn họ cũng không trực tiếp đến gặp cậu hỏi chuyện được.



Mỗi ngày Lâm Mặc đều tự vùi đầu mình vào đọc sách, cố gắng học hỏi càng nhiều tri thức càng tốt. Cậu của hiện tại không còn thông minh như xưa, cũng không thể đọc một lần liền nhớ nữa, cho nên càng phải nỗ lực gấp đôi.



Này thật ra không phải vấn đề lớn lao gì, vì lúc này đây dường như tất cả mọi người trong tổng bộ đều tăng gấp mấy lần hiệu suất làm việc, ngay cả Mục Thanh Hoài thường xuyên chơi đùa hiện tại đã tự đóng cửa phòng tập trung vào công việc, thậm chí ngay cả chủ hệ thống cũng không được phép tiến vào. Việc này đã không diễn ra từ rất lâu, Lâm Mặc biết Mục Thanh Hoài lần này cực kỳ nghiêm túc, hệt như lúc trước ở viện nghiên cứu vậy.



Chỉ có một điều duy nhất cậu thắc mắc, chính là dường như Lancelot vẫn luôn mang theo tâm trạng buồn bực suốt thời gian qua. Cần biết từ trước tới nay chủ hệ thống lúc nào cũng treo trên mặt một biểu tình duy nhất, mọi loại hành vi đều hoàn mỹ không có chỗ chê, cho nên Lâm Mặc khá ngạc nhiên khi thấy hắn bày tỏ thái độ như vậy.



Đối với câu hỏi của cậu, Nhan Hạc Hiên cười như có như không giải thích: "Đấy là vì hắn nhận ra bản thân sẽ không còn là duy nhất nữa."



"Nghĩa là thế nào?" Lâm Mặc vẫn chưa hiểu đầu cua tai nheo ra sao.



"Vì kế hoạch của tổng bộ, Mục Thanh Hoài cảm thấy chúng ta nhân lực không đủ, hơn nữa cũng không thể có mặt tại mọi thế giới 24/7 để quan sát tình huống xem có người thức tỉnh nào hay không, cho nên hắn quyết định sẽ tạo ra hàng loạt các hệ thống trí năng nhân tạo nhận trách nhiệm này thay." Nhan Hạc Hiên từ tốn nói, "Lancelot trước kia cũng tương tự như vậy mà được chế tạo ra."



Nói tới đây, Lâm Mặc đã thông suốt, cậu liếc nhìn ra ngoài cửa thở dài. Vẫn là cậu suy nghĩ không kỹ lưỡng, tình huống của Lancelot khác bọn họ, không biết hiện tại hắn cảm thấy thế nào nữa.



"Hẳn không sao đâu, Hoài Hoài không phải dạng người có mới nới cũ mà." Lâm Mặc tìm lý do để an lòng đối phương.



"Đây không phải vấn đề mới cũ." Nghe Lâm Mặc nói vậy, Nhan Hạc Hiên lắc đầu, "Từ trước đến nay Lancelot luôn nằm trong vị thế độc tôn, hắn là AI duy nhất được Mục Thanh Hoài tạo ra, cũng là người được phép gần gũi thân cận nhất với Mục Thanh Hoài. Thế nhưng sự ra đời của những hệ thống mới sẽ khiến vị thế độc tôn này không còn, hắn không phải là duy nhất nữa, hoàn toàn có thể bị thay thế bất kỳ lúc nào."



Cũng như tôi gặp em trước, em cũng từng rất sùng bái tôi, nhưng vị trí trong tim em chẳng phải thuộc về một kẻ đến sau sao?



"Sao có thể chứ, Lancelot là Lancelot, làm gì có chuyện ai cũng thay thế được hắn." Mặc dù thời gian quen biết lẫn chung đụng không tính là dài nếu so với những người khác, song Lâm Mặc vẫn luôn đem Lancelot xem như người một nhà, "Hơn nữa nhìn theo hướng tích cực, nếu có càng nhiều hệ thống thì công việc của Lancelot sẽ càng giảm bớt, hắn đỡ phải áp lực hơn. Phục vụ Hoài Hoài..."



Cậu toan nói rằng "Phục vụ Hoài Hoài cũng không dễ dàng gì", có điều cảm thấy có chút lúng túng, nên đành ngậm miệng lại. Với cương vị một người bạn, dường như nói như vậy không hay lắm, nhưng là một người từng trải, Lâm Mặc không thể nào chối bỏ sự thật rằng Mục Thanh Hoài rất khó chiều.



Đối với cậu còn đỡ đi, vì Hoài Hoài luôn ghét bỏ chỉ số thông minh của cậu thấp hơn hắn, hắn sẽ không bao giờ làm khó dễ cậu làm gì. Nhưng Lâm Mặc tận mắt chứng kiến thấy Mục Thanh Hoài thường xuyên ra lệnh cho chủ hệ thống làm đủ thứ việc, từ chuyện lớn như quản lý tổng bộ đến việc nhỏ linh tinh như nhặt đồ cho hắn, thậm chí những lúc hắn chán chường còn có thể đem chủ hệ thống ra làm trò tiêu khiển, công việc của Lancelot đã sớm vượt xa mức độ của một trợ lý toàn năng rồi.



Nhan Hạc Hiên đối với suy nghĩ của Lâm Mặc chỉ âm thầm cười nhạt trong lòng. Yêu thích một người, tự nhiên sẽ không cảm thấy công việc của mình là gánh nặng, thậm chí có khi còn xem đấy như một dấu hiệu độc chiếm riêng. Huống hồ trong lòng chủ hệ thống Mục Thanh Hoài chính là thần của hắn, bảo hắn đi chết hắn cũng sẵn lòng, nói gì chút chuyện nhỏ nhoi này.



"Em đừng nghĩ nhiều mấy chuyện này làm gì, đấy là việc của hai người bọn họ."



"Aaaa! Nãy giờ lo nói chuyện em vẫn chưa đọc xong quyển sách này nữa!" Lâm Mặc khổ não sực nhớ ra công việc chính của bản thân, lầm bầm, "Vốn dĩ định đọc xong trong hôm nay rồi..."



Nhan Hạc Hiên nhìn đồng hồ: "Không sao, còn thời gian mà."



"Thật ra... em định xin về sớm." Lâm Mặc ngượng ngùng cầm quyển sách che nửa mặt, chỉ lộ ra đôi mắt cùng hàng lông mi hơi run lên, "Hôm nay Hạ Duệ quay trở lại rồi."



Bởi vì tính chất công việc, Hạ Duệ không ở trong tổng bộ thường xuyên, ngược lại dành phần nhiều thời gian đi tới các thế giới chém giết virus, chỉ thi thoảng mới dành ra được chút thời gian rảnh để về nhà, Lâm Mặc đương nhiên không muốn bỏ phí phút giây nào.



Nhan Hạc Hiên nghe những lời này, cảm giác như vừa nuốt phải vật đắng, sắc mặt thoáng thay đổi không còn biểu tình ôn nhu khi nãy. Bất quá Lâm Mặc hãy còn đang chìm đắm vào trong mộng tưởng của bản thân xem tối nay nên chuẩn bị gì, nào có rảnh rỗi quan sát được sự biến đổi của y.



"Thôi, còn ở lại nữa thì muộn mất, em đi đây Nhan ca." Lâm Mặc dọn dẹp sách vở của mình, vẫy tay chào tạm biệt Nhan Hạc Hiên, thoắt cái đã biến mất.



Đầu ngón tay Nhan Hạc Hiên hơi co lại, ánh mắt có chút lạnh lùng, từng cơn nhói đau trong tim truyền ra. Y nắm chặt lấy tay vịn của ghế, tự nhủ với lòng không được nhìn theo nữa.




Nhắc đến vấn đề chống đối, Lâm Mặc lại nhức đầu. Cách đây khá lâu phía tân nhân loại cũng từng một lần hợp thành lực lượng "cách mạng" yêu cầu quyền lợi cho chính mình, từ đó tổng bộ mới bắt đầu cho phép tân nhân loại được tham gia vào bộ máy hành chính. Vốn dĩ loại chuyện này đủ để gây ra một màn gió tanh mưa máu, nhưng tân nhân loại có Hạ Duệ dẫn dắt lúc ấy, Nhan Hạc Hiên lại không hiểu sao cũng đứng về phe Hạ Duệ, mà Mục Thanh Hoài đối với loại chuyện này ngược lại không để tâm lắm, cứ thế gật đầu thông qua.



Về cơ bản thì tân nhân loại lẫn nhân loại nguyên thủy đều được đối xử như nhau cả, nếu có gì khác biệt thì chính là nhân loại nguyên thủy bọn họ tuyệt đối không thể tiết lộ bất cứ thông tin gì về quá khứ của bản thân. Mục Thanh Hoài đối với nhiều chuyện dễ dãi, nhưng với loại việc này lại cực kỳ nghiêm khắc, bất kỳ ai trong số họ chỉ cần dám thốt ra nửa chữ liền ngay lập tức bị quy tắc trừng phạt giết chết ngay lập tức. Tất nhiên ngoại trừ Hạ Duệ ra thì tất cả nhân loại nguyên thủy đều quá hiểu rõ nội tình của nhau, thành thử quy tắc sớm được ban ra nhưng lại chưa có ai bị trừng phạt bao giờ.



Cho nên nếu các ký chủ tân nhân loại một lần nữa muốn dựng cờ khởi nghĩa, như vậy lý do của lần này là gì? Hơn nữa lại còn là chuyện liên quan đến cậu?



Đối với ánh mắt thắc mắc của Lâm Mặc, Lý Địch Lan chỉ có thể nhún vai: "Đại khái chắc vẫn xoay quanh vấn đề cán cân quyền lực thôi. Bọn họ cảm thấy tỷ lệ nhân loại nguyên thủy nắm chức cao vẫn quá áp đảo so với tân nhân loại, cho nên muốn cân bằng lại hơn. Mà vị trí của ngài không biết từ bao giờ đã bị đồn đãi là lợi dụng việc đi cửa sau để giữ ghế, bọn họ hắn muốn từ điểm này công phá phòng tuyến, tuyên truyền đại loại như vì ngài là nhân loại nguyên thủy nên được ưu tiên giữ lại chức vụ vân vân."



Lâm Mặc: "..." Thật ra cậu đúng là có đi cửa sau...



Thế nhưng không sớm không muộn, bỗng dưng lúc này lại đem đề tài nhạy cảm kia ra nói? Lâm Mặc thầm suy nghĩ một chút, nhận ra rằng những người khác ở vị trí cao từ đầu óc đến tác phong đều thuộc đẳng cấp hơn hẳn người thường, có lẽ tân nhân loại muốn tìm lý do để chỉ trích hay hạ bệ cũng đào không ra. Mà cậu ngược lại đầu óc bình thường, thậm chí có phần thua kém nhiều tân nhân loại khác, phản xạ cũng không tính đặc biệt nhanh nhạy gì, lại cứ ngồi mãi cái ghế bộ trưởng bộ Pháp luật thế này, đúng là dễ chọc người chú ý thật.



Bất quá tới thời điểm hiện tại cậu cũng chưa gây ra lỗi lầm gì đáng nói, đám người chống đối kia hẳn không thể gây hấn quá mức được. Mà coi như có nháo quá mức đi chăng nữa, Lâm Mặc cũng không để tâm: "Cùng lắm thì tôi từ chức thôi, mặc kệ họ đi."



Lý Địch Lan gượng cười: "Bộ trưởng à việc từ chức sao ngài có thể nói ra nhẹ nhàng vậy, ít ra cũng nên chấn động tỏ thái độ giận dữ một chút chứ."



"Cái ghế này cũng có gì đáng giá đâu." Lâm Mặc lắc đầu, lại hỏi, "Đổi lại là cô, cô muốn leo lên ngồi không?"



Lý Địch Lan ngay lập tức xua tay, đùa à, làm nhân viên bình thường thôi cũng đủ mệt chết người rồi, bảo cô leo lên làm bộ trưởng thì khác gì giam vào tù chung thân không?



Tuy cũng là tân nhân loại, song Lý Địch Lan đối với loại chuyện đấu đá quyền lực này cực kỳ khinh thường. Muốn quyền cao chức trọng ư? Bỏ ra đủ điểm năng lượng hệ thống lập tức xóa ký ức ném người vào một thế giới nghỉ phép theo yêu cầu, tha hồ làm mưa làm gió, việc gì phải tranh giành chức vụ trong tổng bộ chứ.



Người ngoài có thể không rõ, dù sao số lượng nhân loại nguyên thủy so với tân nhân loại hiện tại ít hơn rất nhiều, bọn họ lại không thích tiếp xúc mở rộng giao lưu, nhưng Lý Địch Lan nói thế nào cũng là nhân viên cấp cao trong bộ Pháp luật, làm sao không biết được. Cô cảm thấy đám nhân loại nguyên thủy đều không phải người cả, làm ngày làm đêm không ngừng nghỉ, chí ít từ khi cô đặt chân vào làm việc ở tổng bộ cho đến giờ vẫn chưa thấy nhân loại nguyên thủy nào xin nghỉ phép. Bọn họ cực kỳ nghiêm túc với công việc, nhất nhất tuân theo mệnh lệnh của cấp trên như những cỗ máy, Lý Địch Lan có muốn tìm điểm để chê cũng không thể.



Lâm Mặc có thể không thông minh giỏi giang bằng nhiều người khác, nhưng cô biết chắc rằng cậu làm việc trong lòng không mang tạp niệm, không để ý đến việc đấu đá tranh giành, càng không lấy việc công làm việc tư. Chỉ riêng những yếu tố này thôi đã cực kỳ khó tìm rồi, tân nhân loại khác với nhân loại nguyên thủy, bọn họ gần như không thể đạt được trạng thái không màng tư lợi như vậy.



Thế nhưng không phải tân nhân loại nào cũng có cơ hội tiếp xúc, càng đừng nói là tìm hiểu về nhân loại nguyên thủy. Lý Địch Lan thở dài, dặn dò: "Nói thế nào lòng người hiểm ác khó lường, ngài cứ phòng bị vẫn hơn. Với lại có lời này có lẽ hơi khó nghe chút..."



"Không sao, cô cứ nói đi." Lâm Mặc khuyến khích.



"Tham gia vụ việc lần này còn có một số thành viên cũ của nhóm chống đối trước đó do Hạ bộ trưởng lãnh đạo, tôi nghi ngờ việc lần này không phải ngẫu nhiên..." Lý Địch Lan ngập ngừng, muốn nói lại thôi, "Tất nhiên không phải tôi nghi ngờ Hạ bộ trưởng có tham gia, chỉ là ngài có thể thử đánh tiếng nhờ hắn xem dẹp xuống tin đồn này được không, Hạ bộ trưởng dù sao cũng khá có uy tín..."



Tình cảm phu phu của hai vị bộ trưởng còn đang tốt đẹp, cô tự dưng nói ra lời như vậy thật dễ khiến người khác hiểu lầm. Cô cũng không cho rằng Hạ Duệ cố tình nhắm vào Lâm Mặc, có thể là người của hắn tự ý hành động thôi, mà cũng chưa xác minh hắn có dính líu gì đến đợt này không. Là một tân nhân loại, cô vẫn tương đối cảm kích Hạ Duệ trước kia từng đấu tranh vì quyền lợi bọn họ, cho nên trước khi Hạ Duệ trực tiếp khẳng định một lần nữa tham gia phong trào đấu tranh của nhóm chống đối kia, cô không muốn mang theo suy nghĩ oan uổng hắn.



Tiểu kịch trường:



Chủ hệ thống trong lòng ôm mộng tưởng tốt đẹp, lén lút đem ghi hình ngày hôm nay ra chỉnh sửa lại.



Lancelot: "Em à, vậy đám hệ thống mới nên sắp xếp như thế nào?"



Mục Thanh Hoài: "Đương nhiên là anh quản lý rồi, ngu ngốc! Em đã cực khổ tạo ra bọn chúng như vậy, chẳng lẽ còn để em ôm đồm luôn công việc quản lý? Như vậy lấy anh về có ích gì chứ!"



Lancelot: "Anh hiểu rồi."



Mục Thanh Hoài: "Dạy dỗ bọn chúng cho tốt vào, sau đó nhanh chống tống ra khỏi nhà, rõ chưa?"