Hệ Thống Xuyên Nhanh Theo Yêu Cầu
Chương 177 : Tổng bộ chuyện chưa kể (8)
Ngày đăng: 22:23 27/06/20
Khi người ta có thời gian dành riêng cho bản thân, con người thường có xu hướng nghĩ về những chuyện đã qua. Đấy là cái bệnh chung của toàn bộ nhân loại, chúng ta luôn đợi sự việc trôi qua rồi mới bắt đầu nghĩ đến nó, thay vì suy tính trước cho tương lai.
Hạ Duệ cũng không thoát khỏi được căn bệnh chung này. Hắn ngồi trong phòng giam, đồng đội xung quanh không ai muốn làm phiền đến hắn, vì vậy hắn có rất nhiều không gian lẫn thời gian cho bản thân. Cho nên hắn bắt đầu nhớ tới những chuyện đã xảy ra, cho dù bản thân có muốn hay không.
Hắn nhớ đến ngày hôm ấy, khi hắn nói lời chia tay cậu.
Bản thân Hạ Duệ vẫn luôn cho rằng quan hệ của hai người họ chỉ tồn tại một cách giả dối mà thôi, nhưng dẫu sao trước khi hắn tuyên bố chấm dứt quan hệ với bên ngoài thì hắn cũng cần phải nói chuyện với cậu trước đã.
Hắn nói: "Lâm Mặc, chúng ta chia tay đi."
Bản thân Hạ Duệ đã chuẩn bị sẵn những lý do lẫn biện pháp để ứng phó trong trường hợp Lâm Mặc chất vấn không chịu buông tha. Thế nhưng hắn dường như suy nghĩ quá nhiều, bởi vì cậu ngoại trừ khóc ra thì không còn làm gì cả.
Đấy là lần đầu tiên Hạ Duệ nhìn thấy Lâm Mặc khóc đến thảm thương như vậy, cho dù cố gắng cắn chặt môi để không phát ra tiếng, cho dù cố gắng giữ cho bả vai đừng run rẩy quá mức, cậu vẫn không thể nào giữ lại được những giọt nước mắt kia.
Khi ấy, hắn chỉ cảm thấy dạ dày cuồn cuộn đau quặn, bản thân như mắc phải căn bệnh tai quái nào tàn phá cơ thể. Nếu Hạ Duệ có thể soi gương, hắn sẽ nhận ra gương mặt của mình cũng tái nhợt không thua kém gì Lâm mặc. Nhưng tình huống khi ấy khiến hắn không nhận ra điều đó. Hắn chỉ biết chính mình cần phải nói gì đó, bằng không chính hắn sẽ là người gục ngã trước tiên.
"Chúng ta có quá nhiều điều khác nhau, quan điểm bản thân cũng trái ngược, cố chấp tiếp tục sẽ không đem lại kết quả gì. Chi bằng đường ai nấy đi, trả tự do cho nhau, mọi người cùng sống tốt."
"Không có em, anh cảm thấy sẽ sống tốt hơn sao?" Lâm Mặc hỏi, lời nói nhợt nhạt như trong suốt.
Trái tim của Hạ Duệ ngày càng đau đớn, hắn muốn nhanh chóng chấm dứt cuộc trò chuyện này để đi khám bệnh, hắn cảm thấy sức khỏe bản thân nhất định đã có vấn đề, dù rằng người tổng bộ không thể nào bị bệnh được.
"Đúng vậy." Đầu của Hạ Duệ đau như bị kim châm, hắn phải rất cố gắng mới không phát ra tiếng rên rỉ.
Lâm Mặc trầm ngâm hồi lâu, đáp: "Em hiểu rồi. Vậy cứ làm như anh mong muốn đi."
Lúc cậu rời đi, bóng lưng gầy gò mảnh khảnh đến kỳ lạ. Hạ Duệ đột nhiên nảy ra ý tưởng kỳ quái muốn ôm lấy bóng người ấy, thế nhưng hắn mạnh mẽ đè ép suy nghĩ này xuống.
Hắn không thể làm như vậy. Chính hắn là người muốn chấm dứt mối quan hệ này trước, hắn khôn nên lưu luyến gì mới đúng.
Hạ Duệ vẫn còn đang mơ hồ trong biển ký ức, âm thanh từ bên ngoài phòng tạm giam lại lần nữa đánh thức hắn về hiện thực.
Lần thứ ba đón tiếp nhóm chấp pháp giả, Hạ Duệ đã có thể trưng ra một bộ mặt vô biểu tình: "Lần này đến lượt ai muốn gặp tôi nữa đây?"
"Không ai cả." Nhóm chấp pháp giả lắc đầu, "Chúng tôi đến đây để thả các người ra."
"Thả ra?" Một người khác trong phòng tạm giam nhanh nhảu hỏi.
"Đúng vậy. Hiện tại hồ sơ của các người đã được ghi nhận trắng án, tòa án không có quyền giữ lại nữa."
Lời này vừa nói ra, một đống người trong phòng nhìn nhau, đầu toàn chấm hỏi, không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Hạ Duệ cảm thấy có vấn đề, cẩn trọng hỏi: "Rốt cuộc là có chuyện gì?"
"Bộ trưởng Lâm sử dụng đặc quyền, xóa án cho các cậu." Nhóm chấp pháp giả đã rất vô cùng kiềm chế mới không dùng từ "lạm dụng" thay cho "sử dụng", "Tuy nhiên sau khi chủ thần quay trở về, phiên tòa vẫn sẽ phải được mở ra, các cậu không cần mừng vội."
Chuyện này không đúng. Ban đầu khi Nhan Hạc Hiên tìm tới hắn, hắn chỉ cho rằng Lâm Mặc tuyên bố như thế để về sau mở phiên tòa có thể giúp mình giảm tội, thế nhưng cậu lại còn có thể thực sự giúp bọn họ trắng án, thả ra khỏi phòng tạm giam? Cho dù Lâm Mặc quyền cao chức trọng đến đâu đi chăng nữa, cậu cũng không thể nào khiến cho tòa án nhất nhất làm theo lời mình.
Trái ngược với những người khác còn đang hân hoan rồi lại ỉu xìu khi nghe nhắc đến chủ thần, Hạ Duệ nhận thức chuyện này còn ẩn khúc bên trong, hơn nữa tính nghiêm trọng không nhỏ chút nào. Hắn vội vàng tóm lấy chấp pháp giả gần nhất, giọng nói ẩn nhẫn vô cùng mới không hét lên: "Lâm Mặc hiện đang ở đâu?"
"Hạ Duệ, cẩn trọng hành động của mình! Tuy rằng bây giờ anh đã được trắng án, nhưng nếu cố tình ẩu đả người thi hành công vụ thì chúng tôi vẫn có thể bắt giam anh một lần nữa!" Chấp pháp giả bị hắn tóm lấy la lên.
Hạ Duệ hít một hơi thật sâu, ổn định lại bản thân, thả đối phương ra: "Cậu có thể nói cho tôi biết Lâm Mặc đang ở đâu được không?"
"Anh muốn biết thì đi tìm đối phương mà hỏi, làm sao chúng tôi biết được!" Chấp pháp giả nhìn Hạ Duệ như nhìn một kẻ ngu si.
Loại cảm xúc mới mẻ này khiến cho Hạ Duệ mơ hồ, rồi lại sợ hãi. Con người luôn sợ hãi đối với những thứ bản thân không quen thuộc.
Hắn không nhận ra rằng cả cuộc đời của hắn kể từ khi đến tổng bộ, Lâm Mặc vẫn luôn ở đó. Cho dù hắn có rời đi bao xa, cho dù hắn có lâu đến đâu mới quay trở về, thì Lâm Mặc luôn ở đó. Chỉ cần hắn muốn, hắn có thể tìm thấy cậu bất kỳ lúc nào.
Nhưng tử vong giúp Hạ Duệ nhận ra sự khác biệt. Lâm Mặc sẽ không còn ở đó nữa.
Điều này khiến cho Hạ Duệ trở nên rối như tơ vò. Hắn không biết chính mình nên làm gì, phải làm gì nữa.
Cuối cùng thì phiên tòa vẫn không diễn ra do Lâm Mặc, "người chủ mưu" trên hồ sơ đã chết. Mục Thanh Hoài không thể định tội hắn là chủ mưu được, bởi vì giờ đây không có Lâm Mặc để đối chứng nữa, cho nên tất cả bọn họ chỉ bị khép những tội nhỏ như quấy rối, sử dụng bạo lực chống đối pháp luật. Hắn thậm chí còn chẳng buồn phạt tù Hạ Duệ, chỉ đơn giản cách chức đối phương rồi mặc kệ.
Đồng đội của Hạ Duệ tìm đến hắn, nhưng hắn chỉ muốn ở một mình. Hắn vẫn chưa vượt qua được cú sốc Lâm Mặc đã chết. Có lẽ hắn sẽ mãi mãi không vượt qua được.
Tuy rằng Hạ Duệ là một kẻ ngu ngốc, bất quá hắn vẫn nhận ra những biến đổi của bản thân. Trước kia hắn tự nhủ rằng tất cả những sự khó chịu đó là vì hắn phải giả vờ duy trì mối quan hệ với Lâm Mặc, nhưng hiện nay khi Lâm Mặc đã biến mất, sự khó chịu đó không giảm đi mà chỉ càng tăng lên, dày vò hắn ngày đêm.
Thật ra hắn chưa bao giờ khó chịu vì căm ghét Lâm Mặc cả. Hắn yêu cậu, nhưng hắn vẫn luôn xa lánh, làm tổn thương cậu. Vì thế cho nên cơ thể hắn khó chịu, đầu óc hắn đau đớn, trái tim hắn mệt mỏi, chúng đều muốn báo cho hắn biết rằng dù bản thân hắn nghĩ ra sao đi chăng nữa, trong thân tâm hắn không hề vui vẻ làm ra những chuyện như vậy.
Lâm Mặc nói đúng, nếu hắn không yêu cậu, hắn sẽ không vì vậy mà luôn cho rằng chính mình hận cậu. Nếu hắn căm ghét cậu, hắn sẽ không nổi điên lên khi Nhan Hạc Hiên thừa nhận y yêu Lâm Mặc.
Ấy vậy mà một điều đơn giản như thế, hắn lại không hề nhận ra cho đến lúc này. Bởi vì hắn quá ngu ngốc để nhận ra, hay vì hắn quá hèn nhát để chấp nhận sự thật?
Có lẽ hắn chẳng qua không thể nhìn nhận sự thật rằng chính mình mới là kẻ sai, hắn không buông bỏ xuống được tự ái cùng sĩ diện bản thân, hắn liên tiếp dùng những chuyện quá khứ để làm tấm khiên bao biện cho sự thù hận. Hắn dùng cậu để bảo vệ nội tâm của mình. Hắn không đủ can đảm để đối mặt với Lâm Mặc, càng không đủ can đảm đối mặt với trái tim bản thân.
Lâm Mặc không còn nữa, cho nên những lý do, những vỏ bọc trước đó hắn dựng nên để bảo vệ chính mình cũng trở thành vô nghĩa. Hạ Duệ như một kẻ trần trụi đứng trước gió lạnh, hắn ngơ ngẩn nhận ra sau tất cả, những việc hắn làm đều chỉ vì chính hắn, hơn nữa còn dựa trên sự thương tổn của người khác.
Hắn dùng thương tổn của Lâm Mặc để chữa trị cho chính bản thân mình.
Hạ Duệ muốn cố gắng vớt vát bằng cách tìm lại hình ảnh của Lâm Mặc, nhưng hắn nhanh chóng nhận ra bọn họ ở bên nhau lâu như vậy, lại chẳng hề giữ được gì của nhau. Không có một bức hình chụp chung, không có một video lưu trữ ký ức, không có lấy cả một món quà. Ngay cả tin nhắn trước đó Lâm Mặc gửi cho hắn, sau khi chia tay cậu hắn liền nhấn nút lựa chọn xóa hết toàn bộ, để cho bây giờ trong quang não chỉ còn sự trống rỗng như trái tim của hắn lúc này vậy.
Càng cố tìm kiếm, Hạ Duệ mới càng nhận ra sự vô tâm tàn nhẫn của bản thân. Có điều nhận ra thì thế nào, người hắn làm tổn thương đã không còn, cho dù hắn muốn nói xin lỗi đi chăng nữa thì phải đi đâu tìm thấy cậu để nói đây?
Rốt cuộc trí nhớ của Hạ Duệ cũng giúp hắn sực tỉnh đôi chút. Hắn vẫn còn lưu giữ một món quà của Lâm Mặc, thứ đầu tiên và cũng là cuối cùng của cậu.
Quyển sách kia, Lâm Mặc đã tặng cho hắn như một món quà kỷ niệm, mà hắn lại vứt nó đi như rác rưởi.
Nhớ ra rồi, Hạ Duệ liền dùng hết tốc lực đi tìm lại quyển sách. May mắn thay thế giới của bọn họ là số liệu, cho nên dù thời gian trôi qua bao lâu thì đồ vật vẫn sẽ nguyên vẹn như lúc ban đầu, bằng không chỉ riêng việc hắn ném sách xuống gầm giường cũng đủ cho một quyển sách bình thường sớm bị hủy hoại đến tan nát rồi.
Đồ vật vẫn ở đây, nhưng người không còn. Hạ Duệ không nhớ rõ nội dung trong sách nữa, dù sao thời gian cũng đã qua rất lâu. Hắn hít một hơi thật sâu, lật từng trang sách ra.
"Ngày xửa ngày xưa, có một chàng hoàng tử sống trong tòa lâu đài nạm ngọc, mặc quần áo dát vàng, thức ăn được bày biện trên dĩa bạc. Mọi người đều ca ngợi chàng là vị hoàng tử mạnh mẽ nhất, oai hùng nhất, là hình mẫu trong mộng của tất cả người dân. Mỗi khi chàng cưỡi ngựa ra chiến trường, những thiếu nữ đều khóc lóc tiễn chàng đi, và tung hoa chào mừng khi chàng quay trở về.
Ở trong một khu rừng xa xôi, có một chú thỏ trắng nhút nhát. Chú thỏ cũng vô cùng ngưỡng mộ chàng hoàng tử, nó cũng muốn khóc lóc tiễn chàng đi và tung hoa chào mừng như những người dân kia, nhưng nó lại tự ti rằng bản thân chỉ là một con thỏ. Vì quá khao khát được gặp chàng hoàng tử, thỏ trắng đã tập đi bằng hai chân, sau đó trộm lấy bộ quần áo của một người nông dân để giả trang thành nhân loại, sau đó đi đến lâu đài để yết kiến chàng hoàng tử.
Chàng hoàng tử không hề nhận ra đấy là một chú thỏ trắng, chàng vô cùng lịch sự nhã nhặn mời nó cùng uống rượu vang và ngủ lại qua đêm trong tòa lâu đài. Thỏ trắng vô cùng hạnh phúc, nhưng cùng lúc đó nó lại sợ hãi rằng nếu hoàng tử nhận ra nó chỉ là một con thỏ, chàng sẽ đuổi nó ra khỏi cung điện ngay lập tức. Vì thế mọi lúc mọi nơi, thỏ trắng đều cố gắng giả trang như con người, ngay cả lúc ngủ cũng không dám cởi quần áo ra.
Thế nhưng một ngày kia, vị hoàng tử dũng mãnh ấy lại chết trận nơi chiến trường. Thỏ trắng vô cùng đau khổ, nó quyết định tìm đến vị phù thủy sống trong rừng già để hồi sinh hoàng tử.
Phù thủy đồng ý, với điều kiện thỏ trắng phải cắt đi hai tai của mình. Thỏ trắng chấp nhận, nhờ đó hoàng tử được hồi sinh. Chỉ có điều hắn không còn là người nữa, mà đã trở thành một con thỏ giống như nó.
Mặc dù bị cắt tai đi khiến cho thỏ trắng trở nên dị biệt trong đàn thỏ, song nó vẫn rất vui vì có thể cứu sống được hoàng tử. Nó mang hoàng tử về với bầy thỏ của mình, muốn chàng có thể sống vui vẻ. Cho dù là một con thỏ đi chăng nữa, chàng vẫn là một hoàng tử, vì thế thỏ trắng cố gắng xây cho chàng một tòa lâu đài, giúp chàng đội vương miện và mặc lên bộ áo giáp uy mãnh.
Thế nhưng hoàng tử nhận ra nó vốn dĩ là một con thỏ trắng, chàng cũng nhận ra rằng ngay từ đầu thỏ trắng đã lừa dối mình. Hoàng tử vô cùng tức giận và buồn bã, cho nên chàng không muốn gặp lại thỏ trắng nữa.
Thỏ trắng rất hối hận, nó lẽ ra không nên lừa dối hoàng tử ngay từ đầu. Vì thế, thỏ trắng tìm mọi cách để chuộc lỗi. Nó dâng lên cho hoàng tử những món trái cây ngon ngọt nhất, những ngọn cỏ non mềm mại nhất, những bông hoa xinh đẹp nhất. Nó tin rằng chỉ cần thể hiện sự hối lỗi của mình, hoàng tử nhất định sẽ tha thứ cho nó."
Câu chuyện vốn dĩ đang tiếp diễn lại ngừng ở đây, phía sau toàn giấy trắng. Hạ Duệ bị cắt đứt một cách khó hiểu, hắn tiếp tục lật ra sau. Mãi đến tận trang cuối cùng, hắn mới nhìn thấy một dòng chữ được viết tay chứ không phải đánh máy.
"Bất cứ điều gì anh muốn biết, em sẽ nói tất cả. Em xin lỗi vì đã sử dụng phương pháp hèn nhát này thay vì nói thẳng với anh."
Không, ánh mắt Hạ Duệ nhòe đi, cậu không hề hèn nhát. Lâm Mặc cậu dũng cảm hơn bất cứ ai khác. Cậu có sự can đảm để nhìn thẳng vào quá khứ, đối diện với nó, thậm chí còn sẵn sàng thẳng thắn công khai với mình.
Chính hắn mới là kẻ hèn nhát. Chính hắn mới là kẻ không dám thẳng thắn.
Hạ Duệ chợt hiểu ra, Lâm Mặc không hề tự nguyện lựa chọn cái chết. Sau tất cả, hắn mới chính là tên sát nhân đã giết cậu.