Hệ Thống Xuyên Nhanh Theo Yêu Cầu

Chương 25 : Mỹ nam có trái tim yếu đuối (7)

Ngày đăng: 16:23 30/04/20


Cầm trên tay tờ giấy xét nghiệm, gương mặt Tạ Hoài An vẫn bất biến, chỉ là áp suất quanh thân càng thêm nặng nề. Vị bác sĩ âm thầm lui vài bước, cảm thán bản thân là cái vận cứt chó gì mà tận mắt trông thấy cảnh Tạ tổng ôm một thiếu niên trẻ tuổi xông vào bệnh viện. Kể từ lúc nhận được kết quả, vị Tạ tổng này không nói lời nào, nhưng ông vẫn cảm nhận được không khí có thêm vài phần u ám.



Chậc, nhưng thiếu niên kia cũng tội nghiệp. Còn trẻ tuổi như vậy, mặt mũi cũng sáng láng đẹp trai, vậy mà mắc phải bệnh hiểm nghèo. Thoạt nhìn cậu ta cũng không lớn tuổi hơn con trai ông.



"Với tình hình này, nếu không thay tim, cậu ta khó có thể sống qua ba mươi."



Tuy nói xong khí lạnh ngày càng lạnh, nhưng thân là một bác sĩ, ông cho rằng mình cần phải nói sự thật. Nếu cậu ta ngày mai lăn ra chết, ông cũng phải nói thật với người nhà bệnh nhân, cho dù có nguy cơ bị tẩn cho một trận.



Haizz... Thời buổi bây giờ làm bác sĩ cũng không dễ dàng gì.



"Chỉ là... Cho dù thay tim, xác suất thành công cũng chỉ có 10%."



Ngón tay Tạ tổng không tự chủ được càng thêm nắm chặt tờ giấy trong tay, như thể đó không phải bệnh án mà là giấy đòi nợ vậy.



Lời cần nói cũng đã nói xong, vị bác sĩ lau mồ hôi hột nhanh chân chuồn ra ngoài. Còn tiếp tục ngồi ở đây đến ông cũng bị áp lực mà chết mất.



Tạ Hoài An ngắm nhìn thiếu niên trên giường bệnh. Gương mặt cậu ta tái nhợt, kết hợp với làn da vốn đã trắng càng dễ sinh ra cảm giác yếu đuối. Trái tim hắn không nhịn được bóp chặt lại, bàn tay dịu dàng vuốt ve theo góc cạnh gương mặt cậu.



Vì sao trời cao phải tàn khốc với hắn? Lần đầu tiên trong cuộc đời này hắn muốn một thứ gì đó đến như vậy, thế nhưng lại có người bảo với hắn rằng thứ ấy không thuộc về hắn.



Lâm Mặc mở mắt, hàng mi cong khẽ rung rẩy. Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt cậu là một nam nhân mặc tây trang đang yên lặng ngắm nhìn mình. Ý thức từ mơ hồ dần bình tĩnh trở lại, cậu nhận ra đó là Tạ tổng.



Cái thân thể rách nát này! Không kịp uống thuốc đúng giờ liền phát bệnh, cho dù là thế giới ban đầu của cậu cũng chưa đến mức như thế đâu!



"Tạ tiên sinh, làm phiền ngài rồi." Nói rồi cậu ngồi dậy, định nhấn chuông gọi bác sĩ đến trao đổi ra về.



Tạ Hoàn An trông thấy động tác của cậu, vội vươn tay đè lại. Ánh mắt Lâm Mặc tràn ngập hoài nghi nhìn hắn, chỉ thấy vị tổng tài này phun ra một câu, "Hiện tại cơ thể em vẫn chưa khỏe, nên nghỉ ngơi."



"Không cần đâu ạ, em quen rồi. Bây giờ em còn đang quay phim, ở lại bệnh viện lâu không tiện."



"Đừng tùy tiện như vậy." Mặt Tạ tổng sầm xuống. Giờ là lúc nào rồi mà còn lo những thứ vớ vẩn này.



Lâm Mặc cảm thấy tâm mệt. Cậu là người bận rộn, còn phải đuổi theo nam nữ chính, không rảnh rỗi như vị tổng tài nào đó để dây dưa mãi được. Huống hồ kiếp trước... thật sự là bệnh viện đã để lại bóng ma trong lòng cậu, cậu hoàn toàn không muốn nằm viện.



"Ngài muốn em ở bệnh viện bao lâu?"



"Ít nhất đến khi bệnh tình em ổn định."



Sẽ không có cái mùa xuân đấy đâu, ha hả! Cả cậu lẫn hắn đều biết trừ phi làm phẫu thuật, bằng không thì chẳng có cái gọi là ổn định. Nếu không có thuốc của hệ thống, phỏng chừng cậu đã ngoắc ngoải nằm trong này từ cả tháng trước rồi chứ đừng nói là chạy đi đóng phim.



Nhưng Tạ Hoài An là loại người cố chấp, dù cậu có biểu đạt ra sao cũng không đồng ý. Nếu hắn không như vậy, trong tiểu thuyết cũng đã không ôm mối tình thầm lặng với nữ chính chúc phúc đến suốt đời rồi. Kỳ thực nam phụ si tình rất đáng sợ, bọn họ nếu đã dám sẵn lòng chờ đợi, ai biết được một lúc nào đó mấy chục năm sau không nhân cơ hội cướp lại nữ chính? Người tàn nhẫn với bản thân thì đương nhiên cũng tàn nhẫn với kẻ khác. Chỉ là trong tiểu thuyết chẳng bao giờ nói chuyện gì xảy ra sau đó thôi.



Lâm Mặc liền phải tung đòn sát thủ, "Tạ tiên sinh, ngài cũng biết em không sống quá ba mươi đi?"



Tạ Hoài An đen mặt, giọng nói mang mấy phần âm u, "Không được nói bậy. Nhất định là còn có cách."



Tiểu nhân trong lòng Lâm Mặc gật đầu, chỉ cần còn thuốc của hệ thống thì sống tới một trăm cũng được. Vấn đề là khi nhiệm vụ kết thúc toàn bộ cậu chỉ có thể ở lại thế giới này một thời gian ngắn, cho dù là tiên cũng không thay đổi được. Nếu đã vậy, việc gì phải phí công chữa bệnh, vừa tốn tiền vừa tốn thời gian.



Nhưng Tạ Hoài An không biết điều đó. Hắn chỉ cảm thấy thiếu niên quá tùy tiện, bất cần. Tâm trạng của cậu như thế nào khi nói ra những lời đó? Biết bản thân không sống quá ba mươi tuổi... Cái cảm giác bị bệnh tật dày vò, chờ đợi lưỡi dao tử thần hạ xuống này, nhất định rất thống khổ đi?



Hắn phải làm gì để cứu cậu, giữ cậu lại bên mình? Cho dù hắn có bạc triệu, cũng không thể dùng nó để đổi lấy cậu từ thần chết. Ngay cả khi hắn dùng tánh mạng bản thân để đánh đổi cũng không thể.



Thời gian hai người quen nhau chỉ mới hơn một tháng, nhưng Tạ tổng cảm thấy như họ đã ở bên nhau rất lâu rồi. Lâu đến độ cậu trở thành thịt trong tim hắn, chỉ cần chạm nhẹ cũng có thể khiến hắn đau xót khôn nguôi.



"Kỳ thực ngài không cần phải làm vậy, em ở lại bệnh viện chỉ gây thêm phiền phức, cũng không giải quyết được gì. Nếu chuyện đã không tránh được, chi bằng cứ thuận theo."




Hai, kể hết mọi chuyện. Này là hoàn toàn không khả năng, chưa kể đến việc hệ thống nhất định sẽ không cho cậu nói, cho dù cậu nói thật, Tạ Hoài An có thể tin sao? Cái gì mà thuần thú sư rồi yêu thú này nọ, quá huyền huyễn. Cho nên phương án này cũng loại nốt.



Ba, bịa chuyện một người xa lạ nào đó, cũng là phương án cuối cùng. Dù sao chỉ là một cái tên, cũng chưa xác định được gì. Cậu cứ nói đó là người quen hay bạn bè, kim chủ cũng đâu thể nhỏ nhen đến mức không cho tình nhân mơ gặp bạn chứ?



Đáng thương cho Lâm Mặc, nếu cậu chỉ kêu một cái tên Khâm Thanh thì phương án ba có lẽ đã thành công. Nhưng trước đó cậu lại nói mớ những lời gây hiểu lầm như vậy, dùng phương án ba chỉ càng khiến Tạ tổng thêm nghi ngờ mà thôi.



Thái độ của Tạ tổng quá bình thường, cho nên Lâm Mặc cũng không ngờ được mình lại phun ra mấy lời dễ hiểu lầm đó. Cậu vẫn đinh ninh rằng chắc bản thân cũng không nói gì bậy bạ, bằng không sao Tạ tổng có thể bình tĩnh như thế.



"Một người bạn cũ, không hiểu sao hôm qua đột nhiên nhớ lại mà thôi."



Lời giải thích mà Lâm Mặc tưởng chừng như hoàn mỹ, lại chẳng khác gì một dao đâm thẳng vào tim Tạ Hoài An. Bạn cũ? Là loại bạn nào mà có thể cùng nhau làm những việc đó?! Bàn tay nắm chặt tờ báo như muốn xé nát ra, nhưng lại cuối cùng chỉ có thể nhẫn nhịn, thốt ra một tiếng "Vậy sao."



Lâm Mặc tưởng bản thân đã thoát, liền vội vàng chạy về phòng thầm thở phào. Nhiệm vụ vẫn còn, mối quan hệ này của cậu có thể hỗ trợ được rất nhiều. Đây cũng là một trong những lý do mà sau khi xong nhiệm vụ phụ Lâm Mặc vẫn chưa kết thúc với Tạ tổng.



Tạ Hoài An giờ đây mới chân chính hiểu được ái tình là một thứ dày vò người khác đến nhường nào. Có lẽ trong mắt cậu, hắn chỉ là một kim chủ, quan hệ giữa cả hai chỉ là thân thể chứ không có tình cảm. Hắn có quyền gì trách cậu, nổi giận với cậu? Ai ép buộc hắn phải yêu thiếu niên vô tâm đó chứ? Trên đời này, yêu một người thì người đó cũng phải yêu lại sao, chỉ trách hắn lỡ rơi vào bể tình, lại không có cách nào thoát ra được. Cho dù thiếu niên tổn thương hắn như thế, hắn vẫn thích cậu. Mà dù hắn có đau đớn trăm ngàn lần đi nữa, thì đều không có ý nghĩa gì trong mắt thiếu niên.



Rõ ràng mối quan hệ của hai người ngay từ đầu đã dự báo trước sẽ chẳng đi đến đâu, ngay cả Tạ Minh Lâm còn nhìn ra thì làm sao Tạ Hoài An lại không thể thấy. Chỉ là hắn muốn tự lừa mình dối người, tự an ủi bản thân rằng biết đâu sẽ may mắn. Thật buồn cười, một kẻ như hắn lại phải hèn mọn như vậy trong tình yêu.



Nếu đã thế, chi bằng cứ tiếp tục giấc mộng này, dẫu sao vẫn hạnh phúc hơn so với hiện thực tàn khốc. Hắn không ngại tiếp tục kéo dài mơ tưởng của bản thân, cũng không ngại tự lừa dối như chưa nghe thấy gì. Có hàng trăm hàng ngàn cách để hắn trốn tránh sự thật, nhưng lại không có cách nào để hắn đối diện nó. Cho dù thiếu niên không yêu hắn, thì đã sao. Thà rằng hắn chỉ chiếm giữ được thân thể cậu, còn hơn không chiếm được bất cứ thứ gì.



------------------------------------------------------------------------------



Những ngày tháng sau đó trôi qua có thể nói là vô cùng bình yên, thậm chí quá bình yên đến độ làm Lâm Mặc nghi ngờ đây có phải là dấu hiệu bão sắp đến.



Lúc trước cậu cho rằng Tạ Hoài An sẽ không đồng ý cho mình tiếp tục đóng phim, hoặc là phải giằng có thêm một trận. Nào ngờ sau đó hắn hoàn toàn không hề phản đối, thậm chí còn tốt bụng đưa đón cậu đi mỗi ngày. Lâm Mặc cảm thấy lạ lạ, nhưng không rõ là lạ ở đâu.



Tạ tổng đối xử với cậu rất tốt, vô cùng cẩn thận, chăm sóc từng ly từng tí, khiến cậu không bao giờ có thể kiếm ra bất kỳ lý do gì để chê trách. Tuy rằng hắn vẫn mặt liệt như trước, nhưng từ ngữ nói ra cũng ôn hòa hơn nhiều, không hề ép buộc cậu làm bất kỳ điều gì. Chỉ cần là Lâm Mặc yêu cầu, Tạ Hoài An nhất định sẽ đáp ứng không nói hai lời. Ngay cả việc lên giường, nếu Lâm Mặc không muốn, hắn cũng sẽ không ép. Thái độ như vậy không thể tìm ra điểm gì để nói, nhưng lại khiến cậu cảm giác kỳ quái...



Giống như cậu mới là kim chủ, còn hắn là tình nhân đang lấy lòng để không bị bỏ rơi vậy.



Phi! Lâm Mặc khinh bỉ suy nghĩ của bản thân. Người như cậu, Tạ tổng muốn một tá cũng có. Có khi đây là một dạng tình thú mới đi. Dẫu sao nhìn hắn vẫn rất tốt, rất vui vẻ. Người ta không thấy phiền, cậu nghĩ nhiều làm gì.



Không chỉ riêng Lâm Mặc, Tạ Minh Lâm cũng cảm thấy dạo gần đây anh của hắn có mấy phần kỳ quái. Nhưng nếu nói là ở đâu, thì chính hắn lại không nói ra được. Mọi hành vi của anh hắn vẫn như ngày thường. Chỉ là hắn cảm thấy không ổn.



Một ngày nọ ngồi trong văn phòng, nhìn gương mặt băng sơn của anh hắn chăm chú xử lý tài liệu, hắn nhịn không được mà hỏi: "Ca, dạo gần đây anh gặp phải chuyện gì không vui à?"



Ngón tay Tạ Hoài An đang gõ bàn phím hơi khựng lại, sau đó lại tiếp tục vang lên những tiếng lách cách đều đặn, "Sao em lại nghĩ vậy?"



"Mặc dù bên ngoài anh vẫn như vậy, nhưng em vẫn cứ có cảm giác như anh đang đè nén tâm sự gì đó." Tạ Minh Lâm nói mà bản thân cũng cảm thấy ngờ vực. Chuyện gì lại có thể làm khó dễ một người như anh hắn chứ. "Hay là anh cãi nhau với Mạnh Kỳ?"



"Không có." Tạ tổng chỉ đáp lại một cách ngắn gọn lạnh lùng như thế. Bọn họ hoàn toàn không cãi nhau, giữa cả hai vô cùng tốt đẹp, tốt đẹp đến mức cho dù Mạnh Kỳ có muốn cũng không tìm được một lý do nào để rời đi.



Chẳng lẽ mình lại đoán sai? Tạ Minh Lâm ngờ vực, nhưng nếu anh hắn đã không nói, hắn cũng không tiện khuyên bảo thêm. Haizz... Tình yêu như uống nước, ấm lạnh mỗi người tự biết, ai lại có thể hiểu được.



Thấy Tạ Minh Lâm rời đi, lúc này Tạ Hoài An mới ngừng động tác của tay, ngã lưng ghế, dáng vẻ hết sức mệt mỏi chưa từng lộ ra trước mặt người nào.



Hắn cần phải khiến cho mọi thứ xung quanh cậu thật hoàn mỹ, mang đến cho cậu những thứ tốt nhất, đáp ứng mọi nhu cầu của cậu. Chỉ cần Mạnh Kỳ quen với điều này, cậu sẽ không bao giờ có thể cưỡng lại được nữa. Hắn muốn làm một ác ma mang gương mặt thiên sứ, từng bước một dẫn kẻ khác vào cổng thiên đàng, nhưng kỳ thật là sa đọa xuống địa ngục.



Hắn không hiểu biết gì về tình yêu, nhưng lại biết vô số cách để một người không bao giờ có thể rời khỏi mình. Cho dù là thủ đoạn ti bỉ hèn hạ, chỉ cần giữ chân được cậu, hắn cũng không ngại dùng. Không cần nói ra chân tâm, nếu hắn đã muốn làm người khống chế, không thể nào cho cậu biết tấm lòng của hắn. Thiếu niên sẽ chỉ trốn tránh khỏi tình cảm của hắn.



Như vậy, hắn chỉ cần dệt ra một tấm lưới lớn, từng bước từng bước quấn quanh con mồi. Đến khi thiếu niên nhận ra muốn giãy giụa trốn thoát, thì cũng đã quá trễ rồi. Hắn không thể khiến cậu yêu mình, nhưng lại có thể khiến cậu không bao giờ có thể rời đi mình. Tạ Hoài An biết, hành vi của hắn hoàn toàn điên rồ, dục vọng chiếm hữu của hắn đối với Mạnh Kỳ càng ngày càng lớn mạnh. Hắn không bao giờ muốn cho cậu ra khỏi nhà, không bao giờ muốn người khác biết đến vẻ đẹp của cậu, càng không bao giờ muốn bất kỳ ai ngoài hắn có thể chạm đến cậu. Nhưng trước khi kế hoạch thành công, hắn phải nhẫn nhịn, tuyệt đối không thể vọng động.



Tác giả có lời muốn nói: Dạo gần đây ngọt nhiều quá, tạt vài xô máu chó cho truyện có hương vị ^^