Hello! Hoắc Thiếu Kiêu Ngạo

Chương 185 : Tự khinh bỉ mình

Ngày đăng: 06:22 19/04/20


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.



Cảnh Phạm hụt hơi, giống như thật sự để chứng minh cô ấn số xuống.



Nhưng lúc ấn con số thứ ba, cô không ấn tiếp. Nước mắt lại chảy xuống, làm ướt ga trải giường.



“Hoắc Cảnh Thành, anh luôn có cách khiến tôi cảm thấy mình đê tiện, bẩn thỉu!” Giọng nói cô run rẩy. Bàn tay bỏ di động xuống, khuôn mặt tái nhợt vùi vào lòng bàn tay. Nước mắt tủi nhục không ngừng chảy xuống từ kẽ tay.



Cô chỉ yêu anh. Nhưng tình yêu này lại hành hạ cô từng ngày từng giờ. Khiến cô cảm thấy yêu anh, nhớ anh, nhìn anh, ngay cả nói với anh một câu cô cũng cảm thấy đê tiện.



Nhưng hết lần này đến lần khác cô không thể kiềm chế, cũng không thể ngăn cản được loại tình cảm hèn mọn này.



Một câu nói cực kỳ bi thương khiến cả người cao lớn của Hoắc Cảnh Thành chấn động một cái, tay đang xách quần áo của cô đột nhiên dừng lại.



Nước mắt và lời nói đau đớn của cô cùng khuôn mặt yếu đuối khiến hơi thở anh nặng nề nhưng anh không buông tay.



Cảnh Phạm đắm chìm trong bi thương và tuyệt vọng.



Sau đó, ngang hông chợt lạnh lẽo, một miếng cao được dán lên eo trái. Cô ngẩn người, sau đó bên phải lại được dán thêm một miếng nữa.


Cô không muốn bản thân uất ức và hèn mọn như vậy nữa.



“Hoắc tổng!” Hai chữ nhẹ nhàng phun ra từ giữa cánh môi. Cô nằm sấp trên giường, không nhúc nhích, chỉ buồn rầu nói: “Cảm ơn thuốc của anh! Nhưng lần sau anh không cần làm như vậy. Trong đoàn làm phim có bác sĩ!”



Hoắc Cảnh Thành hơi dường bước. Ý của cô là anh đang làm một việc thừa thãi.



“Còn nữa...” Cảnh Phạm tiếp tục: “Lần trước, tôi vẫn nhớ anh nói rằng tôi vĩnh viễn đừng xuất hiện ở trước mặt anh. Bây giờ... tôi gửi lại anh, hi vọng anh cũng có thể làm được!”



Nói xong câu cuối cùng, giọng nói cô có chút run rẩy, giọng nói ngày càng thấp, giọng điệu càng nhẹ, mờ ảo như một luồng khói.



Giống như chỉ cần nói thêm một chữ nữa, cô cũng chẳng có chút khí lực nào.



Nói xong, bầu không khí trong căn phòng cực kỳ ngột ngạt khiến người ta hít thở không thông, chỉ nghe thấy tiếng hít thở càng lúc càng nặng nề.



Không biết đứng bất động tại chỗ bao lâu, rốt cuộc anh mới lấy lại sức lực và cất bước ra ngoài.



Từng bước cũng nặng nề như đeo chì.



Cửa bị kéo ra “Rầm!” một tiếng nặng nề, giống như sắp long đến nơi. Rồi sau đó, lại không có tiếng vang nào nữa.



Trong phòng lại cực kỳ yên ắng. Cảnh Phạm nằm đó, một lúc lâu sau mới hơi co người lại, ôm chặt lấy cơ thể.