Hello! Hoắc Thiếu Kiêu Ngạo

Chương 218 : Người đàn ông của mình

Ngày đăng: 06:22 19/04/20


Cảnh Phạm nhìn anh, trong lòng dâng lên cảm xúc không nỡ.



Càng tới gần anh, cảm giác kia càng trở nên mạnh mẽ.



Tay buông khỏi vai anh, người cũng đứng dậy: “Nếu anh không đau nữa thì về sớm đi. Đi ngủ sớm một chút, tốt cho sức khỏe.”



Hoắc Cảnh Thành không nói lời nào, ánh mắt nặng nề nhìn cô.



Cô không nhìn anh, sợ ánh mắt tiết lộ tâm tư của mình. Xoay người, đi ra cửa.



Muốn mở cửa ra, nhưng tay mới chạm tới cửa, bàn tay ấm áp của người nào đó đã đặt lên mu bàn tay cô.



Chợt, mặt đã bị bàn tay nọ xoay qua, nụ hôn của người kia như bày ra thiên la địa võng, nháy mắt cướp đi lý trí của cô.



Hô hấp dồn dập, bàn tay đặt lên cửa càng lúc càng trở nên vô lực. Cuối cùng, bị anh kéo vào lòng bàn tay.



Hai người, mười ngón tay xiết chặt. Nắm thật sự chặt, chặt đến giống như vĩnh viễn cũng không buông ra...



Nhưng cái từ ‘vĩnh viễn’ này đối với bọn họ mà nói, rất hư ảo.



Đều là cô vọng tưởng!



Ôn nhu như vậy, triền miên như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ tiêu tan.



Sớm hay muộn mà thôi!
Sớm hay muộn mà thôi!



Nghĩ vậy chút, trái tim quặn đau, hốc mắt cay cay. Như rơi xuống nước, gần lâm vào tử vong, cực lực muốn hít lấy ngụm không khí cuối cùng vậy, cô xoay người lại, bất chấp rụt rè, hai tay ôm cổ anh, không màng gì nữa đáp lại.



Hoắc Cảnh Thành cảm nhận được nhiệt tình của cô, đầu tiên là chấn động, sau đó mỉm cười, đôi mắt càng nóng bỏng như muốn đốt cháy cô, hoặc như muốn nuốt cả người cô vào bụng.



Bàn tay mềm mại nhỏ bé của cô vội vàng cởi cúc áo sơmi của anh. Càng sốt ruột càng không cởi được. Cúc áo không nghe lời lại trượt khỏi tay cô.



Hoắc Cảnh Thành không kiên nhẫn được như thế, ánh mắt sâu thẳm nhìn dáng vẻ khó dằn nổi của cô, giọng khàn khàn: “Từ từ, đừng nóng vội.”



Anh ôm cô lên đi vào trong phòng. Môi chưa từng dời khỏi người cô.



“Hôm nay sao lại nhiệt tình như vậy?” Thả cô xuống giường, anh thấp hỏi.



Cô hôm nay và cô lần trước hoàn toàn khác nhau.



Cảnh Phạm nằm ngửa ở trên giường nhìn anh, hốc mắt hiện lên một tầng sương mờ, ý loạn tình mê, lại mờ mịt ngây thơ.



“Anh không thích?”



“Thích.” Giọng anh càng khàn. Trên đời này không có người đàn ông nào không thích người phụ nữ của mình nằm dưới thân mình nhiệt tình khó nhịn.



“... Nhưng, thân thể của anh thật sự được chứ?” Cảnh Phạm có chút lo lắng.




Anh cảm thấy lo lắng như vậy là nhục nhã nặng nề.



Nắm cằm của cô, thấp giọng cảnh cáo: “Đừng bao giờ nghi ngờ năng lực của người đàn ông của mình trên phương diện này!”



Người đàn ông của mình...



Bốn chữ này khiến đáy lòng Cảnh Phạm rung động khó nhịn.



Cô híp mắt nhìn anh, đáy lòng xẹt qua một chút ngọt ngào không nói lên lời.



Có một loại ảo giác, giống như hai người có thể vẫn tiếp tục như vậy...



Đi đến vĩnh viễn...



Buổi tối hôm trước gần như không ngủ, nhưng buổi tối hôm nay gối lên cánh tay anh lại ngủ cực kỳ an tâm.



Nửa đêm, bị người bên cạnh trằn trọc mà tỉnh lại.



Mình còn bị anh ôm vào ngực. Mùa này, vì có thêm anh, trong ổ chăn cực kỳ ấm áp.



Người bên cạnh, lại giật mình, như ngủ không an ổn.



Cô lo lắng, hỏi: “Lại đau tim?”



“Không phải.” Anh trả lời. Thanh âm hơi khàn, nghe có vẻ buồn ngủ, cằm gác lên trán cô: “Vai đau, lưng cũng đau. Nệm nhà em của hãng nào thế?”



“Chỉ là nhãn hiệu bình thường.”



Anh cúi đầu “Ừ” một tiếng, chỉ nói: “Ngày mai đổi đi.”