Hello! Hoắc Thiếu Kiêu Ngạo

Chương 276 : Đào móc trái tim

Ngày đăng: 06:23 19/04/20


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.



Cảnh Phạm ra khỏi phòng Thịnh Gia Ngôn lại bị gọi đến phòng Tô Vân.



Tô Vân nhìn thấy Cảnh Phạm, hơi xúc động.



“Sao chỉ mấy ngày không gặp lại gầy nhiều như vậy?”



Cảnh Phạm sờ sờ gò má của mình, giả vờ ung dung cười nói: “Gần đây đang giảm béo. Quãng thời gian trước tăng cân bị đạo diễn nói lên hình không đẹp.”



“Cũng đúng. Nữ diễn viên luôn phải giữ dáng cho đẹp.” - Tô Vân không vạch trần cô, suy nghĩ một chút lại hỏi cô - “Lần trước bảo tôi cô đến tham dự lễ cắt băng khánh thành, cô còn muốn đi không?”



Cảnh Phạm hơi nghi hoặc một chút: “Tại sao không?”



Tô Vân thở dài: “Hoạt động thương mại mà cô nhận lần trước được truyền hình trực tiếp. Hoắc tổng giữa đêm gọi cho tôi bảo đừng để cô nhận những hoạt động như thế nữa. Lần này...Tôi nghĩ nên trưng cầu ý kiến của cô trước.”



Đúng vậy a.



Chuyện của cô, không liên quan đến người kia.



So với lúc đầu, thế này đã tính là không tồi rồi, không phải sao? Chí ít, anh cũng sẽ không cố làm khó cô nữa.



Cảnh Phạm gật đầu: “Không liên quan, nhận đi. Có công việc nào có thể nhận liền nhận, tôi đều có thể tham gia.”



Càng bận càng tốt.



Tô Vân gật gù, thở dài, rốt cuộc vẫn nhịn không được cảm khái: “Tôi vốn nghĩ hai người nhất định có thể đến với nhau. Lúc gọi cho tôi, giọng Hoắc tổng khiến tôi có cảm giác anh ấy thật sự rất quan tâm cô. Không biết tại sao vừa đảo mắt đã lại thành như vậy.”




“Không bận. Chúng tôi chỉ đang nói về chuyện tiệc tùng tối nay thôi.” - Tô Vân nhìn Cảnh Phạm một chút, lại nhìn về phía Hoắc Cảnh Thành.



Cảnh Phạm đột nhiên có loại dự cảm không tốt, còn chưa kịp ngăn cản đã nghe Tô Vân nói: “Đêm nay đoàn làm phim《 Đại Tần 》sẽ có một buổi tiệc tùng hát hò, tôi cùng Cảnh Phạm đều sẽ đến. Không bằng Hoắc tổng cũng đi cùng!”



Không một tiếng động.



Cảnh Phạm cảm giác được tầm mắt của anh nhìn về phía mình, cô nín thở.



Sau đó, nghe được người đàn ông lạnh lùng thốt ra bốn chữ: “Các cô đi đi.”



Kỳ thực cũng đã đoán được đáp án, thế nhưng, đáy lòng vẫn có chút chua xót.



Như vậy cũng tốt...



Chuyện đến nước này, cô đã không thể cùng đứng cùng anh trong một không gian nữa. Kể cả không đến gần chỉ đứng xa xa nhìn thôi với cô cũng là một loại dằn vặt.



“Trưởng phòng, Hoắc tổng, hai người nói chuyện, tôi đi trước.”



Cảnh Phạm nói nhỏ.



Không hề lưu lại, nhanh chóng rời đi.



Tiến vào thang máy, tầm mắt lại khó kiềm chế rơi trên bóng lưng của anh.



Mãi đến khi cửa thang máy chậm rãi khép lại, cô nhắm mắt, viền mắt ửng hồng.



Phải đem một người đã sớm khảm vào trong máu thịt triệt để quên đi, nỗi thống khổ này có khác gì moi trái tim ra.



Còn chưa bắt đầu đã khó có thể chịu đựng.



Thế nhưng, ngày anh và Mộ Vãn, bất luận đau đớn thế nào, cô đều sẽ quên anh.



Triệt để quên anh!