Hello! Hoắc Thiếu Kiêu Ngạo

Chương 3 : Nghiệt duyên (3)

Ngày đăng: 06:19 19/04/20


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.



Cô thật vất vả đứng vững, bên tai ong ong, trong miệng đã có mùi máu tanh.



Những lời mắng cô vừa rồi, cô không cảm thấy có gì, nhưng vào giờ phút này, Hoắc Cảnh Thành đứng trước mặt mình, những lời đó bắt đầu trở nên vô cùng chói tai, kim châm muối xát.



“Mọi người đều rằng cô ta là một cô gái tốt, nhưng thật ra cuộc sống riêng của cô ta cực kỳ hỗn loạn. Tôi không đành lòng Hoắc thiếu gia anh bị cô ta lừa dối, cho nên mới tới vạch trần cô ta. Hoắc thiếu gia, những vết hôn trên người Cảnh Phạm, không phải là anh lưu lại phải không?”



Thanh âm Vân Mẫn Mẫn vang lên lần nữa, nói với Hoắc Vân Thâm, dĩ nhiên là thêm dầu vào lửa.



Ánh mắt Cảnh Phạm thẳng tắp nhìn về phía Hoắc Cảnh Thành.



Lúc này anh đã rõ đang xảy ra chuyện gì.



Cảnh Phạm nhìn ra từ mặt anh ưu tư như mọi người – khinh bỉ, vô liêm sỉ.



Anh cũng cảm thấy cô là dâm phụ sao?



Người đàn ông này, hiển nhiên quên, tối qua anh ở trong thân thể mình, rong ruổi niềm vui tràn trề bao nhiêu.



Đáy lòng Cảnh Phạm khổ sở, khóe miệng không ngừng chảy máu, Cảnh Uyên đau lòng ôm lấy cô, quấn âu phục quanh người cô: “Phạm Phạm, anh dẫn em đi. Bất kể tối qua đã xảy ra chuyện gì, chúng ta rời khỏi đây trước!”



Cảnh Uyên ôm cô, cô rốt cuộc có chút sức lực, chịu đựng ánh mắt lạnh lùng và khinh bỉ của Hoắc Cảnh Thành, nặng nề đi xuống.



Lúc đến gần Vân Mẫn Mẫn, ánh mắt lạnh lùng quét qua, tay đưa ra, một bạt tai dứt khoát.



Vân Mẫn Mẫn bị tát lảo đảo, ngã xuống đất.



Cô ta che mặt sưng đỏ, căm hận trợn mắt nhìn Cảnh Phạm, đối diện ánh mắt lạnh như băng của cô, nhất thời giận không dám nói.



Cảnh Phạm lần nữa cất bước đi ra cửa.



Hoắc Cảnh Thành đi vào trong.




“Không sao chứ?” Cảnh Uyên đúng lúc đi ngang qua phòng cô, nghe tiếng nôn mửa, đi vào hỏi.



Cảnh Phạm lập tức sửa sang mình, cười lắc đầu: “Không sao, vừa rồi bàn chải chọt vào cổ họng, suýt chút nữa ói.”



Cảnh Uyên mắng cô ngốc. Quan tâm mấy câu, cũng không dừng lại lâu, xoay người chuẩn bị rời đi. Trước khi ra cửa, nhớ tới cái gì, hỏi: “Đúng rồi, gần đây em có xem tin tức không?”



Hiện tại cô sứt đầu bể trán, nào có tâm tư đó?



Để bàn chãi xuống, hỏi: “Tin tức gì?”



“Tin tức của Hoắc gia, vì xung hỉ* cho Hoắc Vân Thâm, Hoắc Cảnh Thành sắp kết hôn với Mộ Vãn.”



(*) Xung hỉ: cưới dâu để giải trừ vận xui.



Cau nói sau cùng khiến lòng Cảnh Phạm trầm xuống, tay chân lạnh băng.



Tay không tự chủ vuốt bụng mình, đầu ngón tay khẽ run.



Cảnh Uyên không nhận ra sự khác thường của cô, cười khổ: “Lần đầu tiên anh hy vọng, những mê tín này thật sự hữu dụng.”



Cảnh Phạm yên lặng. Rũ mắt, tầm mắt rơi vào trên thảm.



Cảnh Uyên cho rằng vì nhắc tới chuyện Hoắc gia nên tâm tình cô phức tạp, liền thức thời không nói tiếp. Chỉ nói: “Rửa mặt xong thì xuống ăn sáng, đừng tổn thương dạ dày mình.”



Lại sờ đầu cô một cái, an ủi: “Chuyện đều qua rồi, đừng để trong lòng.”



Anh ta bước đi, Cảnh Phạm đột nhiên nắm tay anh ta, giọng điệu vô lực: “Anh, Học viện nghệ thuật Nam California ở Mỹ đã gửi thông báo nhập học cho em, em muốn đi học.”



“Sao đột ngột như vậy?” Cảnh Uyên suy nghĩ một lát, lắc đầu: “Không được, anh không đồng ý. Em phải biết bình thường ba ghét nhất chính là diễn viên minh tinh, ba không thể nào cho em đi học trường có liên quan gì đến điện ảnh và truyền hình. Thời điểm hiện tại, em chọc ba tức giận nữa, ba sẽ thật sự đuổi em ra khỏi nhà.”



Nhưng Cảnh Phạm kiên quyết hơn bất cứ lúc nào: “Nhưng em đã quyết định xong.”