Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)
Chương 1201 : Ông xã còn giận em à? (1)
Ngày đăng: 02:44 30/04/20
Một tháng sau.
Một dãy nhà cao tầng được Hoàng Gia Thịnh Thế mua lại với giá cao, trở thành trụ sở trong nước của Hoàng Gia Thịnh Thế. Trụ sở có hơn một trăm tầng cao chót vót tới tận mây xanh. Từ phía dưới nhìn lên chỉ cảm thấy mình thật nhỏ bé. Phòng làm việc ở tầng cao nhất có một cửa sổ kính sát đất rất to. Phòng làm việc này được thiết kế tinh xảo hơn phòng làm việc của Đế Hào, có nét nữ tính, khá đơn giản và dịu dàng.
Trang Nại Nại ngồi sau bàn làm việc, một tay cầm điện thoại, một tay cầm văn kiện.
Đầu dây bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của Tư Chính Đình: “Em chắc là em có thể về nhà vào lúc năm giờ chiều chứ?”
“Vâng, hôm nay em đã đẩy lùi mọi việc lại để về hẹn hò rồi. Anh yên tâm đi!” Trang Nại Nại đọc lướt qua văn kiện, thấy không có vấn đề gì liền nhanh chóng ký tên, sau đó ném văn kiện đã ký sang một bên, tiếp tục xem văn kiện khác.
Kết hôn đã một tháng, vì công việc của Trang Nại Nại quá bận rộn nên họ cũng chằng đi hưởng tuần trăng mật được với nhau. Tất cả nguồn tài chính của Hoàng Gia Thịnh Thế đã dời về trong nước, cô buộc phải tạo dựng cơ sở cho Hoàng Gia Thình Thế trước, cho nên đã bàn bạc với Tư Chính Đình là ba năm nữa mới đi hưởng tuần trăng mật.
Một tháng qua, mặc dù thỉnh thoảng Tư Chính Đình sẽ giúp đỡ, nhưng Trang Nại Nại vẫn rất bận rộn, mỗi ngày chỉ ngủ có sáu tiếng.
Còn Tư Chính Đình, trước đây anh cắm mặt vào công việc là bởi vì không muốn nhớ tới Trang Nại Nại. Bây giờ Đế Hào đã đi vào quỹ đạo, không có ai dám phá rối. Huống hồ, trong nhà có một người vợ bận rộn như vậy, anh làm chồng đành phải dành thêm thời gian cho gia đình.
Sau đó... trên thế giới có thêm một ông chồng u oán nơi khuê phòng.
Một tuần trước, bọn họ hẹn ăn cơm trưa. Đến buổi trưa, hệ thống internet của công ty đột nhiên ngừng hoạt động, cô lại phải vội tìm Tiểu Loan xử lý.
Ba ngày trước, bọn họ hẹn ăn cơm tối, kết quả gần tới giờ đi thì cô lại phải tiếp một vị khách lớn.
Hai ngày trước, anh hẹn tới đón cô tan làm, cuối cùng anh phải đợi đúng hai tiếng đồng hồ cô mới xuống được.
Hôm qua, họ hẹn gặp nhau trên giường. Kết quả Trang Nại Nại ngủ gục trên bàn trong thư phòng.
Tư Chính Đình vô cùng oán giận, nhưng anh vẫn hiểu cho cô.
Huống chi trong nhà còn có một ông cụ luôn nhìn chằm chằm hai người, Tư Chính Đình muốn oán giận cũng không thể oán giận được.
Gọi điện thoại cho cô, Tư Chính Đình hỏi: “Tối nay em muốn ăn món Tây hay món Trung?”
Đợi một lúc lâu mà không nghe cô trả lời, Tư Chính Đình gọi: “Nại Nại?”
“Hả?” Trang Nại Nại hoàn hồn lại, “Anh nói gì? Ăn sườn đi.”
Tư Chính Đình: “…”
Tư Chính Đình kiên nhẫn hỏi lại lần nữa: “Em muốn ăn món Tây hay món Trung?”
Trang Nại Nại nghĩ nghĩ rồi nói: “Ăn món Tây đi. Đơn giản, ăn nhanh.”
Tư Chính Đình: “…”
Anh dừng một chút, “Ăn món Trung đi, để anh ở nhà nấu cho em.”
“Vâng, ăn gì cũng được.”
Cúp điện thoại, Trang Nại Nại tiếp tục vùi đầu làm việc.
Thư ký đi vào lấy hết văn kiện đã ký xong, sau đó đưa thêm vài văn kiện cho cô, “Tiêu tổng, đây là báo cáo thay đổi nhân sự trong công ty. Mời cô xem.”
Trang Nại Nại đặt nó sang bên cạnh, “Tối nay tôi sẽ xem. Đưa văn kiện cần ký gấp vào hết đây cho tôi trước đi.”
“Vâng.”
Cả đống văn kiện, Trang Nại Nại xem tới mức hoa mắt chóng mặt.
Đến khi xử lý xong tất cả, Trang Nại Nại nhìn đồng hồ thì đã mười giờ tối.
Cô ngẩn người ra! Thôi xong rồi!