Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 1293 : Quà mừng tân hôn (2)

Ngày đăng: 02:45 30/04/20


Thi Cẩm Ngôn mím môi, cắn răng rồi mạnh mẽ xoay người đi.



Trong đầu anh hiện lên cảnh Tư Tĩnh Ngọc và Diêu Đằng ở chung với nhau, hóa ra hai người kia đã sớm chuẩn bị hôn lễ rồi sao?



Vậy thì anh đây là cái gì?



Thi Cẩm Ngôn cúi đầu đi vào phòng làm việc, thư kí cũng định theo vào nhưng suýt bị cánh cửa đập thẳng vào mũi.



Cô nàng đứng ngoài cửa không dám ho he gì, qua khe hở của cánh cửa thấy ngài Thi ngồi trên ghế, đầu rũ xuống không nói một lời.



Cô nàng xoa xoa trán của mình, thật đáng sợ ~~



Thư kí không dám bước vào nên cứ đứng chờ bên ngoài, trong công ty có hai văn kiện cực kì quan trọng cần anh kí gấp, nhưng nhìn vào phòng làm việc chỉ thấy anh đang cúi đầu ngồi đó.



Rõ ràng căn phòng được ánh nắng chiếu vào rất sáng sủa, nhưng không hiểu sao thư kí lại thấy Thi Cẩm Ngôn có vẻ cô đơn, giống như đã bị vứt bỏ.



Thư kí thở dài.



Cô cầm di động xem tin tức mình vừa mới nghe được.
Cô cầm di động xem tin tức mình vừa mới nghe được.



Chẳng biết qua bao lâu thư kí bất ngờ thấy một bài báo, cô nàng ngạc nhiên đến mức con mắt cũng phải rơi ra ngoài!



Thư kí nhìn về phòng làm việc của ngài Thi, nuốt một ngụm nước miếng rồi gom hết dũng cảm gõ cửa, sau đó mở cửa đi vào.



Trong gian phòng, Thi Cẩm Ngôn đang cúi đầu nhìn chằm chằm tài liệu để trên bàn, nhưng không biết tâm tư của anh đã sớm bay đi nơi nào.



Cô kết hôn rồi...



Cô kết hôn rồi!



Tin tức này giống như một quả bom khiến đầu óc của Thi Cẩm Ngôn nổ tung thành ngàn vạn mảnh nhỏ.



Giống như lúc đại học năm thứ tư khi anh được biết tin sau khi tốt nghiệp cô với Diêu Đằng sẽ kết hôn...



Nếu như không phải năm đó anh chen ngang vào thì chắc là hiện tại hai người họ đã kết hôn rồi nhỉ? Thậm chí sinh cả con, cũng lớn như Tân Tân chăng?!



Thi Cẩm Ngôn nghĩ tới đây lại cắn chặt khớp hàm lại. Anh luôn cảm thấy tự ti về xuất thân của mình, nhưng anh chưa bao giờ cho rằng mình không có cách để cô được hạnh phúc.
Thi Cẩm Ngôn nghĩ tới đây lại cắn chặt khớp hàm lại. Anh luôn cảm thấy tự ti về xuất thân của mình, nhưng anh chưa bao giờ cho rằng mình không có cách để cô được hạnh phúc.



Thế nhưng...



Thi Cẩm Ngôn mở tập tài liệu trong ngăn bàn ra, ánh mắt của anh như dính chặt vào dòng chữ “Đơn ly hôn” trên đó.



Đã quyết định sẽ trả tự do cho cô, sao anh có thể hối hận được?



Cô yêu Diêu Đằng, yêu đến mức này rồi, thậm chí còn vì Diêu Đằng mà “như vậy” thì sao anh có thể giam cầm cô nữa đây?



Điều anh phải làm lúc này là phải chuẩn bị một món quà tân hôn cho cô, chứ không phải ở đây đau đớn, khổ sở.



Anh cần cho cô hạnh phúc, để cô lại có thể cười một lần nữa.



Cửa phòng bị đẩy ra, thư kí hốt hoảng chạy vào. Thi Cẩm Ngôn nhíu mày, trong giọng nói để lộ vẻ không vui: “Để tôi một mình một lát, cô ra ngoài đi...”



“Ngài Thi! Xảy ra chuyện lớn rồi!!!”



Thi Cẩm Ngôn ngẩng đầu, cả đêm không ngủ khiến huyệt thái dương của anh đang giật giật, thư kí không sợ chết đưa di động cho anh: “Ngài mau xem cái này đi!”



Anh nhìn bài báo trên màn hình di động, mắt lập tức trợn tròn, trên đó viết: “Vị chủ tịch họ Thi của công ty trách nhiệm hữu hạn nào đó ngoại tình rồi lại bị cắm sừng.”