Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 1337 : Khúc nhạc hôn lễ (19)

Ngày đăng: 02:45 30/04/20


Cuối cùng anh cũng yêu cô rồi, nhưng lúc này cô lại thấy tuyệt vọng với cuộc hôn nhân của bọn họ.



Bên tai chợt vang lên tiếng nói của anh: “Nếu em không trả lời thì anh sẽ tự mình tìm câu trả lời.”



Tư Tĩnh Ngọc còn đang kinh ngạc, không hiểu anh có ý gì thì anh đã cúi đầu xuống chạm vào môi cô. Hơi thở quen thuộc bỗng nhiên lan tràn trong miệng. Cô muốn đẩy anh ra, nhưng vừa mới đặt tay lên ngực anh thì nụ hôn trên môi từ nhẹ nhàng liền trở nên dữ dội. Hình như anh sợ cô từ chối nên hung hăng hôn cô, đầu lưỡi khuấy loạn muốn cuốn lấy lưỡi của cô.



Hơi thở ngang ngược đột nhiên ập đến khiến đầu óc Tư Tĩnh Ngọc trống rỗng, vô thức nắm chặt áo anh. Sau lưng là vách động lạnh băng, trước ngực là cơ thể nóng bỏng của anh, cô căng thẳng đến mức không biết phải làm gì, có cảm giác như muốn ngất đi.



Sau khi kết hôn, bọn họ có làm chuyện vợ chồng nhưng làm rất truyền thống. Lúc này, tại một nơi tràn đầy kích thích, xung quanh tối đen, cô lại vừa nghe được lời bày tỏ của anh, cả hành động ngang ngược này của anh cũng khiến cô có cảm giác kích thích chưa từng có.



Cô vô thức hùa theo anh.



Không gian nhỏ hẹp tăm tối đột nhiên trở nên mập mờ, không khí văng vẳng tiếng thở dốc khiến người ta đỏ mặt.
Thi Cẩm Ngôn hôn lên cơ thể cô giống như hôn bảo bối đã mất nhưng tìm lại được của mình. Mỗi một cái hôn của anh đều làm cơ thể cô run lên. Cảm giác như điện giật, khiến cô không nhịn được rên khẽ.



Sau đó, cô nghe Thi Cẩm Ngôn hỏi: “Tĩnh Ngọc, em… chuẩn bị xong chưa?”



Đã hai năm họ không thân mật với nhau rồi.



Cô nghĩ mình không cần, nhưng lại không ngờ lúc này cô vô cùng khát khao cơ thể anh.



Sau đó, trong ánh mắt mơ màng của cô, Thi Cẩm Ngôn mạnh mẽ tiến vào trong cơ thể cô.



Cảm giác kích thích khiến hai người run lên.



Sau đó, bên trong hang động, hai người lại càng mờ ám, càng dây dưa triền miên...



Tình yêu của anh theo những lần kích thích lưu lại trong cơ thể cô. Anh thở dốc liên tục, dù lúc này rất lạnh nhưng vẫn có mồ hôi lăn xuống.