Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 1376 : Chuẩn bị cho lễ cưới (9)

Ngày đăng: 02:46 30/04/20


Bạch Nguyệt trơ mắt nhìn bọn họ không thèm để ý đến cô ta mà đi vào phòng. Sở dĩ trước đây cô ta đắc ý như thế là vì Tư Tĩnh Ngọc và Thi Cẩm Ngôn chưa từng dùng thân phận để chèn ép cô ta.



Tuy ghen tị vì Tư Tĩnh Ngọc từ bé đã ngậm thìa vàng, nhưng học chung bốn năm đại học với cô, lại còn quấy rối được mối quan hệ của Tư Tĩnh Ngọc và Thi Cẩm Ngôn bao nhiêu năm như thế, Bạch Nguyệt tự cho rằng mình thật sự rất lợi hại.



Nhưng lúc này, cô ta cuối cùng mới hiểu được sự chênh lệch giữa người với người!



Chỉ một câu của bọn họ đã có thể khiến cô ta không thể tìm được việc, đuổi cô ta ra khỏi Bắc Kinh.



Nhưng cô ta không phục!



Dựa vào đâu chứ? Dựa vào cái gì? Tôi đã lãng phí bao năm thanh xuân vào các người, kết quả là nhận phải kết cục này sao?



***




Lúc này, trong phòng rất yên tĩnh.



Tư Tĩnh Ngọc nhìn mọi người, cảm thấy bầu không khí hơi gượng gạo thì bèn kéo tay Đinh Mộng Á, “Mẹ…”



Đinh Mộng Á giận dữ quát, “Con đừng có gọi mẹ! Nếu không tận mắt trông thấy thì mẹ cũng không ngờ con giáp thứ mười ba này lại còn dám như thế! Con chột dạ cái gì? Con và Thi Cẩm Ngôn mới là vợ chồng, còn cô ta chỉ là kẻ thứ ba mà thôi!”



Nói rồi, bà còn dúi trán Tư Tĩnh Ngọc, “Có phải con cảm thấy ở bên Thi Cẩm Ngôn là có lỗi với cô ta không? Mẹ cho con hay, đừng nói là còn chưa rõ chuyện năm đó thế nào, cho dù con cướp đàn ông của người khác thì cũng phải ngẩng cao đầu lên cho mẹ! Đại tiểu thư nhà họ Tư chúng ta muốn gì thì cướp cái đó! Con từ bé đã lớn lên trong giàu sang, ai dám trái ý con hả?”



Tuy bà nói với Tư Tĩnh Ngọc, nhưng thỉnh thoảng vẫn liếc về phía Thi Cẩm Ngôn và bà Thi, trong lòng vẫn còn oán trách.



Tư Tĩnh Ngọc cười hì hì, “Mẹ, được rồi mà, con biết con sai rồi.”



Thi Cẩm Ngôn cũng cúi đầu, “Mẹ, chuyện này không thể trách Tĩnh Ngọc được, là do lập trường của con không kiên định…”
Thi Cẩm Ngôn cũng cúi đầu, “Mẹ, chuyện này không thể trách Tĩnh Ngọc được, là do lập trường của con không kiên định…”



Thấy anh còn biết bảo vệ Tĩnh Ngọc, Đinh Mộng Á mới bớt giận được một chút.



Bà Thi liền lên tiếng: “Bà thông gia, chuyện này là nhà chúng tôi sai. Bà yên tâm, sau này Tĩnh Ngọc ở nhà tôi tuyệt đối sẽ không phải chịu thiệt thòi gì nữa!”



Nghe Thi Cẩm Ngôn và bà Thi cầu hòa, Đinh Mộng Á mới bỏ qua.



Tính bà giận nhanh nhưng hết giận cũng nhanh nên lại mau chóng bàn chuyện lễ cưới với bà Thi.



Phụ huynh hai nhà bàn bạc với nhau, Tư Tĩnh Ngọc và Thi Cẩm Ngôn liếc nhìn nhau.



Đinh Mộng Á nổi cáu, thái độ của bà Thi lại dễ chịu hơn. Cuối cùng, Đinh Mộng Á mới thở dài, “Về phần Tân Tân…”



“Bà thông gia yên tâm, sau này Tân Tân sẽ sống cùng chúng tôi! Chúng tôi tuyệt đối sẽ không gây thêm phiền phức cho Tĩnh Ngọc!”



Tiếc là bà vừa nói xong, điện thoại của Thi Cẩm Ngôn lại chợt đổ chuông, giọng bảo mẫu hốt hoảng truyền đến: “Ông chủ, ngài mau về đi, Tân Tân chảy máu mũi, ngất xỉu rồi!”