Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)
Chương 1404 : Bệnh máu trắng! (8)
Ngày đăng: 02:46 30/04/20
Nước mắt Tư Tĩnh Ngọc rơi xuống, cô nắm tay Thi Cẩm Ngôn, không biết phải nói gì. Thi Cẩm Ngôn quay đầu nhìn Tư Tĩnh Ngọc, sau đó chán chường cúi đầu.
Lấy tủy xong, y tá dịu dàng mặc áo cho Tân Tân rồi đỡ nó ra ngoài, vừa đi vừa khen: “Người bạn nhỏ, cháu thật dũng cảm, cực kỳ dũng cảm luôn đấy!”
Khuôn mặt Tân Tân tái nhợt, nước mắt chảy dài trên mặt. Nhưng nó cố gắng kiên cường đứng trước mặt Thi Cẩm Ngôn, nói: “Ba, con không đau! Con không muốn khóc! Con thật sự rất dũng cảm! Là nước mắt nó tự rơi chứ không phải do con đâu.”
Giọng điệu yếu ớt mang theo sự dè dặt lấy lòng, sợ hãi ba không thích mình. Lúc này Thi Cẩm Ngôn mới ý thức được mình đã không đủ quan tâm đứa con trai này đến thế nào.
Tư Tĩnh Ngọc khóc òa lên. Cô không biết tại sao mình lại khóc, thấy Tân Tân khó chịu thì cô liền không nhịn được.
Cơn đau lấy tủy rút hết tất cả sức lực của Tân Tân, y tá đưa nó vào phòng bệnh. Nó nằm trên giường, một lát sau thì ngủ say.
Cơn đau lấy tủy rút hết tất cả sức lực của Tân Tân, y tá đưa nó vào phòng bệnh. Nó nằm trên giường, một lát sau thì ngủ say.
Nhìn cơ thể nhỏ bé nằm trên giường bệnh, Tư Tĩnh Ngọc thở dài, sau đó ra ngoài cùng Thi Cẩm Ngôn. Hai người ngồi trên ghế dài, cô nắm tay anh, còn anh thì bình tĩnh nhìn về phía trước.
Thi Cẩm Ngôn đột nhiên nói: “Anh có lỗi với Tân Tân.”
Tư Tĩnh Ngọc sững sờ, Thi Cẩm Ngôn tiếp tục: “Lúc Tân Tân mới vừa trở lại, anh rất ghét nó. Bởi vì sự xuất hiện của nó sẽ khiến em rời xa anh, muốn ly hôn với anh. Tuy anh đón Tân Tân về sống cùng mình nhưng vẫn không thể đối mặt với nó được nên luôn để nó sống cùng ba mẹ.
Mỗi lần gặp mặt nó, anh đều cảm thấy nó là cản trở giữa chúng ta. Bởi vì có nó mà anh không có mặt mũi nào đi tìm em. Cho nên anh rất mâu thuẫn…”
“Tĩnh Ngọc, em biết không? Mỗi lần anh về nhà, Tân Tân sẽ lấy dép cho anh thay, sẽ rót nước cho anh uống, sẽ lấy bánh ngọt nó lén giấu cho anh ăn. Nó nhỏ như vậy, yếu ớt như vậy lại cố gắng từng chút một để anh chú ý đến nó.”
“Tĩnh Ngọc, em biết không? Mỗi lần anh về nhà, Tân Tân sẽ lấy dép cho anh thay, sẽ rót nước cho anh uống, sẽ lấy bánh ngọt nó lén giấu cho anh ăn. Nó nhỏ như vậy, yếu ớt như vậy lại cố gắng từng chút một để anh chú ý đến nó.”
Thi Cẩm Ngôn cúi thấp đầu xuống, vò vò đầu mình, “Anh có lỗi với nó. Nó bị chảy máy mũi, em bảo anh dẫn nó đi khám nhưng anh không làm. Mẹ nói trẻ con chảy máu mũi là bình thường, anh cũng nương theo lời nói của mẹ mà làm lơ. Anh không hề tìm cớ cho mình, anh biết anh làm như thế là vì anh không đủ thương nó. Nếu là con của chúng ta, anh chắc chắn sẽ không như vậy…”
Câu nói cuối cùng của anh làm Tư Tĩnh Ngọc hơi cứng người. Cô bình tĩnh nhìn anh, chợt cảm thấy may mắn vì cô không nói chuyện về con với anh. Nếu không… không biết anh sẽ trở thành bộ dạng thế nào nữa.
Cô im lặng một lát mới nói: “Cẩm Ngôn, đây không phải là chuyện chúng ta mong muốn mà!”
Tư Tĩnh Ngọc an ủi Thi Cẩm Ngôn mấy câu, sau đó đến phòng làm việc của bác sĩ đợi kết quả.
Khoảng bốn năm tiếng sau, có kết quả xét nghiệm.
Tư Tĩnh Ngọc nhìn bác sĩ với ánh mắt đầy hy vọng, hy vọng Tân Tân là một ngoại lệ, nhưng lại nghe thấy câu nói tàn nhẫn nhất trên thế giới này: “Chẩn đoán chính xác là bệnh máu trắng.”