Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 1476 : Chào tạm biệt (3)

Ngày đăng: 02:47 30/04/20


“Được.”



Nói xong, Thi Cẩm Ngôn đi đến dãy ghế ngoài hành lang rồi ngồi xuống.



Tất cả mọi người đều không biết anh muốn làm gì nên chỉ đứng bên cạnh chờ anh.



Một lát sau, luật sư đã đến.



Thi Cẩm Ngôn nhìn về phía Bạch Nguyệt, “5% cổ phần công ty cô đòi lúc xét nghiệm trùng tủy cho Tân Tân, bây giờ trả lại cho tôi.”



Bạch Nguyệt ngây ra, vô thức cau mày, nhưng lại nghe Thi Cẩm Ngôn hỏi, “Không muốn?”



Bạch Nguyệt cắn răng, biết lúc này không thể kích thích người đàn ôn này được, bèn vội vàng xua tay, tiện thể thể hiện quyết tâm: “Em cũng chỉ vì Tân Tân thôi, nếu anh đã muốn thì cho anh! Em bảo đảm em làm tất cả cũng chỉ vì Tân Tân!”



Nói xong, cô ta liền ký vào hợp đồng mà luật sư đã soạn xong.



Sau đó, Thi Cẩm Ngôn lại đứng lên, “Sinh con… tôi có một điều kiện.”



“Anh nói đi.”



“Tôi không muốn thụ tinh tự nhiên, chúng ta sẽ thụ tinh ống nghiệm.”




Bạch Nguyệt lập tức thấy khó chịu, run giọng hỏi: “Tại sao?”



Cô ta không cam lòng! Tại sao anh không muốn chạm vào cô ta?



Thi Cẩm Ngôn trả lời vô cùng dứt khoát: “Tôi chê cô bẩn.”



Không thể nghi ngờ rằng đây là câu nói độc ác, tàn nhẫn và vô tình nhất với bất cứ người phụ nữ nào trên đời này!



Bạch Nguyệt bụm miệng lại, viền mắt đỏ hoe.



Thi Cẩm Ngôn lại ép hỏi: “Cô còn muốn sinh con không?”



Còn muốn sinh con không?



Chuyện đã đến nước này rồi, Bạch Nguyệt còn đường lui sao?



Không còn!



Cô ta vẫn luôn cố chấp chen vào giữa Thi Cẩm Ngôn và Tư Tĩnh Ngọc như thế là vì bọn họ cho rằng Tân Tân là con của cô ta và Thi Cẩm Ngôn, nên cô ta phải có một đứa con thật sự của anh.



Cô ta tức đến nỗi cả người phát run lên, nhưng vẫn gật đầu, “Em đồng ý!”
Cô ta tức đến nỗi cả người phát run lên, nhưng vẫn gật đầu, “Em đồng ý!”



Thi Cẩm Ngôn nhìn cô ta chằm chằm, ánh mắt hờ hững như không nhìn thấy cô ta. Lúc Bạch Nguyệt cho rằng Thi Cẩm Ngôn sẽ nói cô ta phải hối hận, thì lại nghe anh trả lời: “Được.”



Sau đó, anh đứng dậy, đi thẳng ra ngoài.



Ra khỏi hành lang này, trong đôi mắt thờ ơ của anh mới hiện lên vẻ đau đớn tột cùng. Anh cầm lấy điện thoại trong túi, thấy mấy cuộc gọi nhỡ của Tư Tĩnh Ngọc.



Hai tay Thi Cẩm Ngôn run rẩy, anh gọi lại cho cô, vừa đổ chuông thì cô đã nghe máy, “Alo.”



Chỉ một chữ dửng dưng khiến Thi Cẩm Ngôn biết rằng cô đã biết chuyện vừa xảy ra.



Vì thế, lời anh định nói liền nghẹn lại trong cổ.



Thi Cẩm Ngôn cảm thấy một cơn đau xé ruột xé gan lan từ ngực ra khắp toàn thân. Anh đè ngực lại, cố khiến giọng mình bình thản hết sức có thể, rồi mới nhẹ nhàng hỏi: “Em biết rồi?”



“Ừm.”



Thi Cẩm Ngôn lại cảm thấy cơn đau dữ dội lên, sau đó chợt nghe Tư Tĩnh Ngọc nói tiếp: “Em không trách anh.”



Chỉ bốn chữ, nhưng lại khiến mắt anh cay xè, suýt nữa đã nức nở.



Anh đè chặt ngực mình: “Em có rảnh không?”



“Có.”