Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 1576 : Có phải là anh không? (3)

Ngày đăng: 02:48 30/04/20


Tư Tĩnh Ngọc hỏi xong, ánh mắt vừa sắc bén vừa chắc chắn nhìn chằm chằm vào mắt anh ta.



Diêu Đằng là người bạn thân nhất của cô trong cuộc đời này. Hai người lớn lên bên nhau từ bé, còn thân thiết hơn cả người yêu.



Vì thế, cô chưa từng nghi ngờ anh ta, nhưng lúc này...



Cô thật sự mong rằng mình nghĩ nhầm rồi.



Lúc này, tâm trạng cổ cực kỳ mâu thuẫn, không biết mình muốn nghe câu trả lời thế nào.



Ánh mắt của Diêu Đằng trở nên buồn bã, cảm xúc trên mặt anh ta trông rất khó hiểu. Nhưng chỉ trong chốc lát, vẻ mặt đó lại lành lạnh như cũ. Anh ta ngẩn người, tiến lên trước, điềm nhiên như không hỏi: “Cái gì mà có phải anh không? Em uống nước hay là nước trái cây?”
Ánh mắt của Diêu Đằng trở nên buồn bã, cảm xúc trên mặt anh ta trông rất khó hiểu. Nhưng chỉ trong chốc lát, vẻ mặt đó lại lành lạnh như cũ. Anh ta ngẩn người, tiến lên trước, điềm nhiên như không hỏi: “Cái gì mà có phải anh không? Em uống nước hay là nước trái cây?”



Anh ta trả lời hời hợt, không dám nhìn thẳng vào mắt cô, khiến Tư Tĩnh Ngọc đã biết được đáp án. Cô cắn môi, nhìn theo bóng lưng anh ta, cảm thấy cả người anh ta đang căng lên vì căng thẳng, lại hỏi lần nữa: “Quả thật Tô Ngạn Bần có thể sẽ đi cứu Lâm Hi Nhi nhưng không dễ dàng cứu cô ấy một cách lặng lẽ như vậy được. Cảnh sát mà cậu ta mua chuộc được có phải là anh không? Có phải anh cố ý để Lâm Hi Nhi chạy mất không?”



Tuy không nhìn thấy vẻ mặt của Diều Đằng nhưng Tư Tĩnh Ngọc vẫn có thể cảm nhận được cơ thể anh ta càng lúc càng căng lên vì những lời này.



Mãi lâu sau, Diệu Đằng mới quay đầu lại, trong tay cầm lọ nước táo, đi đến đưa cho Tư Tĩnh Ngọc: “Uống cái này đi, không có chất phụ gia, tốt cho đứa trẻ”



Tư Tĩnh Ngọc thấy sống lưng mình lạnh toát.



Cô không nhận lấy nước táo.
Cô không nhận lấy nước táo.



Hai người cứ như thế khoảng mười giây, Diêu Đằng mới đặt nước táo xuống mặt bàn bên cạnh Tư Tĩnh Ngọc, thở dài, “Tĩnh Ngọc, sao anh phải làm thế? Anh là một cảnh sát. Dù Tô Ngạn Bần có cầu xin anh thì anh cũng không thể đồng ý với cậu ta. Vì thế, đừng kể chuyện cười nữa”



Tư Tĩnh Ngọc ngây ra, chuyện cười... à...



Rốt cuộc là anh ta phải có nội tâm thế nào mới nói được hai chữ “chuyện cười” này?



“Đúng thế, với tính cách bộc trực của anh, chắc chắn anh sẽ không đồng ý với cách làm cướp ngục của Tô Ngạn Bân. Nếu anh biết, chắc chắn sẽ ngăn cản cậu ta. Vì anh vẫn luôn tin rằng lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó lọt. Nhưng... lần này, anh làm như vậy là vì... anh thẹn với Lâm Hi Nhi!”



Nghe thấy thế, Diều Đằng ngẩng phắt lên.



Nhưng Tư Tĩnh Ngọc chỉ bình tĩnh nhìn anh ta, “Trên hung khí rõ ràng có năm dấu vân tay, nhưng có người lại cố ý đổi thành bốn dấu vân tay. Ở hiện trường rõ ràng phát hiện được có người đi qua, nhưng lại chẳng để lại dấu vết gì. Toàn bộ vụ án sạch sẽ vô cùng, cứ như có ai động tay vào! Người này... có phải là anh không?”