Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 318 : Mong anh tin em (16)

Ngày đăng: 02:35 30/04/20


Tư Chính Đình vô lực dựa vào lưng ghế.



Vào lúc này, khuôn mặt lạnh băng ngày thường có chút tan vỡ, toàn bộ cơ thể anh bị bao phủ bởi tâm trạng thất vọng.



Lúc nghe Mino báo, phản ứng đầu tiên của anh là không phải cô làm.



Lúc Quý Thần lấy hết chứng cứ bày trước mặt anh, anh vẫn kiên trì thay cô gỡ tội.



Anh cho rằng mấy ngày nay bọn họ đã đi vào lòng nhau, hiểu rõ lẫn nhau, tôn trọng lẫn nhau.



Anh cho rằng anh thỏa hiệp, anh nhún nhường là có thể đổi lấy hòa thuận giữa bọn họ.



Thì ra… đó không phải là hòa thuận, đó gọi là được ngày nào hay ngày đó, đó gọi là lừa mình dối người.



Rốt cuộc, lòng tin của anh đổi được cái gì?



Nhớ lại lúc tan làm, cô hờn dỗi anh cả đoạn đường về, không nói lấy một câu.



Lúc đó anh cảm thấy cô thật đáng yêu, nhưng bây giờ lại cảm thấy sao ngay cả phản bội mà cô cũng có thể ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng như vậy?



Tư Chính Đình nhìn thẳng về trước.



Giờ phút này, tâm trạng anh rất phức tạp, không biết là tức giận nhiều hơn hay là thất vọng nhiều hơn?




Anh lẳng lặng ngồi trên ghế, trong lòng buồn bực không thôi, làm cách nào cũng không yên lòng lại được.



Cầm điếu thuốc rít một hơi, rồi lại dập tắt.



Sau đó, anh cầm điện thoại gọi cho Tô Ngạn Bân.



Điện thoại đổ chuông thật lâu mới có người nghe, giọng nói ngái ngủ của Tô Ngạn Bân truyền tới: “Lão Đại của tôi ơi, bây giờ là mấy giờ rồi mà còn gọi cho tôi?”



“Uống rượu không?”



Tô Ngạn Bân sửng sốt, “Cái gì cơ?”



“Nửa tiếng nữa, quá bar Mị Sắc.”



Tư Chính Đình nói xong, không đợi đối phương trả lời liền trực tiếp tắt máy.



Anh cầm áo khoác đi nhanh ra ngoài.



***



Cúp điện thoại, Trang Nại Nại nằm ở trên giường nhìn trần nhà.



Vốn nghe nói bản thảo thiết kế của doanh nghiệp Cố Thị sao chép của tập đoàn Đế Hào, cô còn tưởng rằng Cố Đức Thọ cho người trộm bản thảo thiết kế của Đế Hào. Bây giờ nghĩ kĩ, hình như cô nghĩ mọi chuyện quá đơn giản?



Rõ ràng là bản thảo thiết kế của cô, sao lại thành sao chép của Đế Hào?



Trang Nại Nại trở mình, nghĩ mãi không ra.