Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 396 : Rốt cuộc ai là kẻ ăn cắp? (1)

Ngày đăng: 02:36 30/04/20


Điệu nhảy mở màn hoàn tất, tiếp đến là vũ hội của mọi người. Các khách quý cùng với nhân viên của Đế Hào chia làm hai nhóm rồi bắt đầu khiêu vũ.



Trang Nại Nại không khiêu vũ cùng với mọi người, vì thân phận của cô rất đặc biệt cho nên tuy có nhiều người rục rịch nhưng không một ai dám ngỏ ý mời cô khiêu vũ.



Trang Nại Nại đi trong đám người một lúc lâu mới tìm thấy được Quý Thần, cô vội vội vàng vàng kéo anh ta tới bên cạnh rồi thấp giọng nói: “Trợ lý Quý, tôi vừa mới thấy cái cô phóng viên kia lại trà trộn vào đấy! Nhất định các anh phải túm được cô ta!”



Quý Thần nghe cô nói vậy thì cười, giải thích: “Bà chủ đừng lo lắng quá, chúng tôi đã chuyển hình thức cuộc họp báo ngày hôm nay từ chính thức công khai thành họp báo bí mật rồi, chỉ có vài phóng viên là được tham gia thôi. Những người khác hoàn toàn không có khả năng tiếp xúc được với ông chủ. Cho dù cô ta có mặt trong bữa tiệc này cũng chẳng làm được cái gì đâu.”



Biện pháp này hay!



Trang Nại Nại an tâm trở lại.



Tư Chính Đình vội vào phòng họp riêng cho nên rất nhanh đã có người tới gọi Quý Thần đi, lúc này Tư Chính Đình đã bắt đầu tiếp nhận phỏng vấn cho nên không có mặt ở đây. Mới vừa rồi Trang Nại Nại khiêu vũ với Tư Chính Đình đã khiến mọi người rất tò mò về cô, những ánh mắt hoài nghi đó cứ chiếu thẳng vào người khiến Trang Nại Nại cảm thấy rất khó chịu, cho nên cô dứt khoát chọn một góc nào đó mà đi.



Thế nhưng đi đến được một nửa thì cô thấy Mino đang lén lén lút lút đi về phía phòng bên cạnh.



Trang Nại Nại nhíu mày, nương theo tầm mắt của cô ta nhìn sang thì Trang Nại Nại phát hiện trong góc hội trường lúc này đang tụ tập một đám người, bọn họ đang xì xào bàn tán cái gì đó.
***



Trong đám phòng viên.



Phóng viên của tòa soạn báo Tố Nhĩ đang vô cùng tức giận nói: “Thật quá đáng! Đế Hào làm như vậy rõ ràng là chẳng thèm để chúng ta vào mắt! Mời chúng ta tới đây là để uống trà ăn điểm tâm sao? Bọn họ nói xin lỗi chúng ta rồi đưa cho một cái phong bì, nực cười, chúng ta đều là những phóng viên có tiếng thì sao có thể bị bọn họ đùa bỡn như vậy? Thời gian quý giá của chúng ta có thể dùng tiền để so sánh sao?”



Mino trà trộn vào giữa đám phóng viên, đợi phóng viên của Tố Nhĩ nói xong mới lên tiếng: “Bây giờ thật xin lỗi các vị quá, mọi người đừng nên tức giận! Thật sự là vì tình huống quá đặc biệt, gần đây công ty chúng tôi không được yên ổn, lễ kỉ niệm trăm năm thành lập quá quan trọng với công ty cho nên không thể phát sinh bất cứ...”



Mino càng nói thì đám phóng viên lại càng tức giận.



Phóng viên của tòa soạn báo Tố Nhĩ cắt lời cô ta: “Cô có ý gì? Chúng tôi là phát sinh bất ngờ của các người sao? Đã không tin chúng tôi thì gửi thiệp mời cho chúng tôi làm cái gì?”



Mino nghẹn họng, cuối cùng thở dài nói: “Như vậy đi, đằng nào thì mấy người cũng không thể ra về tay không, hay là để tôi cho mấy người một ít tin tức khác nhé?”



Có phóng viên bắt đầu động tâm: “Tin tức gì vậy?”



Mino ra bộ rầu rĩ nói: “Mấy người để tôi suy nghĩ một chút, một lát rồi tôi nói cho mấy người biết.”



Nói đến đây thì tầm mắt của cô ta liền hướng về phía hội trường: “A! Tôi xin lỗi, tôi phải đi tìm cô Trang, có khả năng cô ấy lại đi tìm ngài Tư mất rồi!”