Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 446 : Anh không muốn lại bỏ lỡ thêm năm năm nữa (4)

Ngày đăng: 02:36 30/04/20


Tư Chính Đình nghe vậy liền trở nên điên cuồng, anh túm chặt lấy tay Trang Nại Nại, “Vì thế, năm đó em rời xa anh không phải vì không thích anh, mà là vì cho rằng anh không thích em nữa?”



Trang Nại Nại cắn môi, “Chẳng lẽ không phải như vậy sao?”



Tư Chính Đình bình tĩnh nhìn cô, trong lòng có một cảm giác không tên, khúc mắc tình cảm mà anh rối rắm năm năm lại chỉ là một hiểu lầm?



Anh đứng đó ngây người, không biết nên vui mừng hay nên đau buồn. Vui mừng vì cô chưa từng thay lòng với anh, đau buồn vì thì ra cô cũng không tin tưởng anh nên mới khiến hai người thành ra như hôm nay.



Dáng vẻ ngây người của anh chẳng hiểu sao lại khiến Trang Nại Nại cảm thấy chột dạ, cô lui về sau một bước hỏi: “Anh làm sao thế?”



Anh đang đau lòng vì năm năm thanh xuân đã qua của bọn họ. Nếu không có hiểu lầm đó, có phải bọn họ bây giờ đã kết hôn? Có phải cũng đã có một đứa con đáng yêu rồi không?



Tư Chính Đình bỗng nắm lấy cánh tay cô, “Nại Nại, chúng ta đừng cãi nhau nữa, được không?”



Bỏ qua tất cả những gì đã qua, vứt bỏ hết để sống thật tốt.



Nhưng buồn thay, đây không phải là lần đầu tiên anh nói những lời này.



Trang Nại Nại nhìn anh, không biết phải nói gì, cũng không biết tâm trạng của bản thân lúc này là gì. Cô cũng muốn sống thật tốt, nhưng chuyện của Đinh Mộng Á lại như một cái gai găm vào trái tim bọn họ, càng đến gần nhau thì cái gai đó lại càng đâm sâu hơn. Tất cả những hiểu lầm, những lần không tin tưởng của bọn họ đều từ Đinh Mộng Á mà ra.
Trang Nại Nại thấy thế thất vọng cụp mắt xuống, sau đó khoác ba lô lên vai quay người bỏ đi.



Tư Chính Đình muốn giữ cô lại, nhưng bỗng nhiên nhớ đến lời của cô, cô muốn được tôn trọng…



Cái sự tôn trọng chết tiệt này!



Tư Chính Đình siết chặt nắm tay, nhìn chằm chằm vào thân hình khuất bóng dần của cô.



***



Trang Nại Nại ngồi trong phòng chờ mấy tiếng, cuối cùng cũng chờ được máy bay. Cô cúi thấp đầu, lê bước theo mọi người lên máy bay.



Người bên cạnh vẫn chưa đến, một mình cô ngồi đó cảm thấy thật trống rỗng, mông lung.



Một mình ra nước ngoài thứ quan trọng nhất là tiếng Anh, thế mà trình cô lại chẳng đến đâu, hơn nữa lại vừa cãi nhau với Tư Chính Đình xong, cô cảm thấy tâm trạng của mình bị dồn nén vô cùng.



Cô bỗng đưa tay ôm lấy mặt mình, sau đó nước mắt cứ thế lăn xuống qua kẽ tay.



Lúc cô đang cảm thấy buồn bã không chịu nổi, thì bên cạnh truyền đến tiếng nói: “Phiền cô nhường một chút.”



Trang Nại Nại ngẩng phắt lên thì thấy Tư Chính Đình đang đứng cạnh cô.