Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 624 : Tức chết người không phải đền mạng (1)

Ngày đăng: 02:38 30/04/20


Cô bỏ điện thoại xuống, cầm tài liệu đi theo Trương Đình Đình ra ngoài.



Tuy đã có thai năm tháng, nhưng thân hình Trang Nại Nại vẫn còn linh hoạt, bước đi khá vững vàng. Lúc chưa biết thân phận của Trang Nại Nại, Trương Đình Đình khá là thoải mái. Nhưng lúc này đã biết trong bụng Trang Nại Nại là cậu chủ nhỏ hoặc cô chủ nhỏ của tập đoàn Đế Hào, thì chỉ hận không thể tự tay đỡ Trang Nại Nại đi về phía trước như mấy bà quý phi trong phim.



“Tôi không sao mà, cô đừng khẩn trương như vậy.” Trang Nại Nại thấy bộ dáng như đang đi đánh trận của Trương Đình Đình thì cười nói.



Trương Đình Đình lại trả lời: “Cô đừng cậy mạnh như thế, phải cẩn thận một chút, đi bên này, bên này này…”



Trang Nại Nại: “…”



Một đường đi tới phòng họp, Trang Nại Nại phát hiện mọi người trong công ty đều nhìn cô với ánh mắt khác xưa, trong đó có thêm vài phần tôn trọng.



Sau khi vào phòng họp, Trang Nại Nại thấy tất cả mọi người đã tới đông đủ thì nhìn đồng hồ, thấy không sai giờ mới thở ra một hơi, áy náy nói: “Xin lỗi, tôi tới muộn.”
Sau khi vào phòng họp, Trang Nại Nại thấy tất cả mọi người đã tới đông đủ thì nhìn đồng hồ, thấy không sai giờ mới thở ra một hơi, áy náy nói: “Xin lỗi, tôi tới muộn.”



Lúc Trang Nại Nại đi vào, mọi người đều đồng loạt đứng lên chào, Trang Nại Nại có chút không quen với cách chào đón như vậy.



Trang Nại Nại cười xấu hổ đi tới chỗ ngồi. Mino ngồi tại chỗ của mình, trên mặt thì bình tĩnh nhưng bàn tay trong tay áo lại siết chặt thành quyền.



Dựa vào cái gì?



Dựa vào cái gì mà Trang Nại Nại có thể ngồi ở vị trí cao nhất? Dựa vào cái gì mà Trang Nại Nại không cần phải trả giá gì mà được đám người này tôn trọng?



Mino rũ mắt xuống, một lúc sau cô ta lạnh giọng nói: “Trang Nại Nại, đây là công ty chứ không phải nhà của cô mà cô để mọi người đợi mình. Cô cảm thấy thời gian của chúng tôi không đáng tiền hay là cô khinh thường chúng tôi?”



Trang Nại Nại còn chưa đặt mông lên ghế ngồi, Mino đã nhảy ra khiêu khích. Trang Nại Nại nhíu mày, không ngồi xuống nữa mà đứng thẳng người lên. Cô nhìn đồng hồ đeo tay nói, “Nếu đồng hồ trưởng bộ phận Mino chạy sai, tôi đề nghị cô nên chỉnh lại. Bây giờ là 2h chiều, mà thời gian họp của chúng ta bắt đầu từ 2h. Cô nói đúng, thời gian của tất cả mọi người đều rất quý giá, cho nên đúng giờ là một đức tính tốt.”
Trang Nại Nại còn chưa đặt mông lên ghế ngồi, Mino đã nhảy ra khiêu khích. Trang Nại Nại nhíu mày, không ngồi xuống nữa mà đứng thẳng người lên. Cô nhìn đồng hồ đeo tay nói, “Nếu đồng hồ trưởng bộ phận Mino chạy sai, tôi đề nghị cô nên chỉnh lại. Bây giờ là 2h chiều, mà thời gian họp của chúng ta bắt đầu từ 2h. Cô nói đúng, thời gian của tất cả mọi người đều rất quý giá, cho nên đúng giờ là một đức tính tốt.”



Mino nghẹn họng, “Vậy sao cô còn không mau bắt đầu đi, cứ nói dong dài cái gì?”



Trang Nại Nại nghe vậy chỉ cười nói: “Tôi đang đợi trưởng bộ phận Mino bắt đầu trình bày đấy!”



“Tôi?” Mino sửng sốt.



“Đúng vậy, lần trước đã nói rồi, cô sẽ thiết kế kiểu dáng át chủ bài của cho trang phục mùa xuân năm sau. Bây giờ đã qua một tháng, xin hỏi trưởng bộ phận Mino đã thiết kế xong chưa?”



Mino vừa định mở miệng lấp liếm, Trang Nại Nại đã chặn miệng cô ta lại, “Cô đừng nói chưa thiết kế xong, cũng đừng nói mình bận nhiều việc. Hôm nay tôi có tra lại những chuyện cô làm trong tháng qua. Trưởng bộ phận Mino hình như gần đây rất rảnh rỗi, nói vậy thì cô chắc chắn đã vẽ xong. Dù sao thì trước đây cô chỉ cho tôi có vài ngày mà tôi đã thiết kế được sáu kiểu dáng rồi.”



Mấy câu này hoàn toàn chặn hết cớ Mino có thể dùng.



Mino nhìn chằm chằm Trang Nại Nại, bỗng nhiên nhếch môi cười, “Cô yên tâm, tôi đã thiết kế xong rồi.”