Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 688 : Mất mặt! nại nại phản kích! (6)

Ngày đăng: 02:39 30/04/20


Nửa giờ sau.



Mino lái xe tới, vừa mới xuống xe thì cổ tay của cô ta đã bị chộp lấy rồi bị kéo sang một bên, Lý Ngọc Phượng cau mày nói: “Mino, con tới đây làm gì? Chẳng phải chúng ta đã bàn là trong khoảng thời gian này phải bình tĩnh không được nóng vội cơ mà, sao con lại chạy tới đây?”



“Cô ta đã nói đến vậy thì sao tôi có thể không tới?”



“Mino!” Lý Ngọc Phượng lớn tiếng quát lên. “Nhỡ đâu đây là cái bẫy của bọn họ thì sao? Con cứ thế đâm đầu vào mà không có chuẩn bị gì, con bị ngu sao?”



“Ngu? Đứng trước mặt bao nhiêu phóng viên như vậy thì bọn họ làm được gì tôi? Chứng cứ của chuyện sao chép năm đó cực kì xác thực, cô ta không lật bài được đâu! Tôi mà không đến thì chuyện này sẽ bị đè xuống, như vậy những nỗ lực trước đây chẳng phải uổng phí rồi sao?”



Lý Ngọc Phượng nhìn cô ta, không biết nói gì cho tốt.



“Năm đó chính cô ta tự đánh rơi vở vẽ trên đất rồi bị tôi nhặt được, vào túi ai là của người đó, Đính Ước đã được định sẵn là dành cho tôi rồi!”



“Đính Ước” chính là tên tác phẩm mà cô ta dùng dự thi năm đó.



Lý Ngọc Phương cũng biết chuyện này không có sơ hở gì, thế nhưng trong lòng vẫn thấy bất an, bà ta hít sâu một hơi: “Con đi theo mẹ, chuyện này cứ để thế qua đi, chúng ta cũng không muốn danh tiếng gì! Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, bây giờ chúng ta cần cẩn thận!”
Lý Ngọc Phương cũng biết chuyện này không có sơ hở gì, thế nhưng trong lòng vẫn thấy bất an, bà ta hít sâu một hơi: “Con đi theo mẹ, chuyện này cứ để thế qua đi, chúng ta cũng không muốn danh tiếng gì! Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, bây giờ chúng ta cần cẩn thận!”



Mino hất tay bà ta ra: “Cẩn thận cái gì? Bọn họ dám đẩy tôi khỏi Đế Hào một cách thê thảm như vậy thì tôi sẽ cho cả thế giới biết lỗi lầm của bọn họ!” Nói đến đây, cô ta nhíu mày lui về sau: “Đừng có cản tôi, nếu không tôi không nhận bà là mẹ đâu!”



Nói xong cô ta nhanh chóng đi vào Đế Hào.



Lý Ngọc Phượng hốt hoảng nhìn bóng lưng của cô ta, trái tim nhảy lên mấy lần rồi mới chậm rãi bình tĩnh lại.



Trong phòng họp.



Trang Nại Nại cầm di động, đọc tin tức về buổi họp báo này. Ngoại trừ phát sóng trực tiếp trên weibo thì còn có truyền video ra bên ngoài. Bên dưới đầy những bình luận, đám người trên mạng cũng đang thảo luận xem Mino có dám ứng chiến hay không.



[Chắc chắn Mino sẽ tới! Phải đấu tranh tới cùng với bọn họ, không thể để bọn họ khinh thường!]



[Đến cái gì mà đến? Một đứa con gái nhà quê đấu lại với cả Đế Hào được chắc?]



[Chẳng lẽ mấy người không cảm thấy kỳ lạ sao? Nếu không thì sao bà Tư có thể nói chắc chắn như vậy được?]
[Chẳng lẽ mấy người không cảm thấy kỳ lạ sao? Nếu không thì sao bà Tư có thể nói chắc chắn như vậy được?]



[Lầu trên ăn gì mà ngu thế, lí do mà bà Tư ăn nói chắc chắn như vậy là do người ta có tiền chứ sao!]



[Tôi im lặng không nói câu nào!]



[Tôi cởi quần rồi, chờ cao trào thôi!]



[Nhanh nhanh nhanh! Cộng một like cho lầu trên.]



[...]



Mấy bình luận khen chê không đồng nhất, thế nhưng tất cả đều đang mong chờ Mino đến.



Nhưng cô ta dám đến sao?



Trang Nại Nại híp mắt lại nghĩ.



Năm đó cô cũng tham gia cuộc thi thiết kế Tinh Quang, thế nhưng lúc cầm bản thảo chạy tới lại nhận được tin mẹ đi lạc. Cô sợ đến mức quăng luôn cả bản thảo mà chạy đi tìm mẹ. Sau đó cô không cách nào tìm được bản gốc, vì thế chỉ có thể vẽ lại một bản khác rồi đi nộp. Nhưng không ngờ rằng, chỉ một chút thời gian như vậy Mino lại nhặt được bản thảo của cô.



Năm năm sau, vật đổi sao dời cô và Mino lại gặp lại nhau. Cái này có được tính là một loại duyên phận không?