Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 703 : Tung tích của hổ tử (3)

Ngày đăng: 02:39 30/04/20


Trời rất tối.



Trang Nại Nại mặc áo ấm ngồi trong xe, nhìn ra bên ngoài. Xa xa trong bóng tối có vệ sĩ của Tư Chính Đình đang ẩn núp. Nếu Hổ Tử dám có hành động gì khác thường thì đám vệ sĩ sẽ kịp thời xông ra ngăn lại.



Ban đầu Tư Chính Đình vốn không khẩn trương như thế, nhưng vì có Trang Nại Nại bên cạnh nên anh không thể không đề phòng.



Bên ngoài gió lạnh thổi ào ào, Trang Nại Nại ngồi ở trong xe cũng có thể cảm giác được sự lạnh lẽo của bên ngoài. Xa xa là khung cảnh đổ nát của khu giải tỏa, còn có máy ủi đất ở gần đó nữa, khắp nơi đều là bụi. Mùa đông ở Bắc Kinh lạnh và khô hanh nên bụi đất bay đầy trời thế này làm cho mũi của Trang Nại Nại rất khó chịu. Cô nhìn bên ngoài một lát rồi nâng cửa kính xe lên, sau đó cúi đầu nhìn điện thoại, không rõ trong lòng mình đang có cảm giác gì.



Sắp tới giờ hẹn với Hổ Tử rồi, cô nghĩ mình không nên khẩn trương nữa, nhưng mà lòng bàn tay lại cứ đổ mồ hôi liên tục.



Trang Nại Nại hít một hơi thật sâu, vừa định nói gì đó để phá tan cái không khí vắng lặng ở đây thì bỗng một bàn tay ấm áp đặt lên mu bàn tay của cô.



Tư Chính Đình hơi nén giọng nói: “Nại Nại, em đừng sốt ruột.”
Tư Chính Đình hơi nén giọng nói: “Nại Nại, em đừng sốt ruột.”



Trang Nại Nại quay lại nhìn anh, thấy một người xưa nay luôn bình tĩnh như anh lúc này lại có chút đứng ngồi không yên. Cứ như là đang sợ đáp án của Hổ Tử không phải là đáp án mà bọn họ mong muốn.



Ánh mắt của Trang Nại Nại lại rơi xuống bụng mình. Ở bên trong có hai bảo bối nhỏ, là con của cô và cũng là con của Tư Chính Đình. Nếu đáp án không như mong muốn thì cô có thể vì ích kỷ mà rời khỏi Tư Chính Đình? Lúc đó sẽ mang con đi hay để lại?



Cô đột nhiên cảm thấy mình đã không còn đường lui. Cô không thể để con mình vừa sinh ra đã không có ba hoặc không có mẹ được.



Nghĩ đến đây, Trang Nại Nại bỗng có cảm giác những phiền não quấn quanh trái tim mình biến mất.



Đúng rồi!




Dù như thế nào đi nữa thì bọn họ vẫn là vợ chồng, đây là sự thật cả đời không thay đổi được. Kể cả khi chuyện năm đó là do Đinh Mộng Á làm thì cũng đâu liên quan gì tới anh ấy.



Trang Nại Nại lật tay lại nắm chặt lấy bàn tay to lớn của Tư Chính Đình, cô mím môi một lúc mới nói: “Chính Đình, dù có xảy ra chuyện gì đi nữa thì một nhà bốn người chúng ta… đừng bao giờ xa nhau.”



Tư Chính Đình gật đầu, anh ôm chặt vai cô thầm thề: Cả đời này anh sẽ không bao giờ phụ lòng Trang Nại Nại. Dù có xảy ra bất cứ chuyện gì thì anh cũng sẽ tin tưởng cô.



Hai người tay nắm tay, lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.



Hổ Tử hẹn 8h. Trang Nại Nại nhìn điện thoại, đã 7h55 rồi, còn 5 phút nữa là sẽ biết chân tướng của sự việc năm đó. Cô hít sâu một hơi để ổn định lòng mình rồi tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.



Thời gian từng giây từng phút trôi qua, rất nhanh liền đến 8h.