Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)
Chương 758 : Bảo vệ cả đời
Ngày đăng: 02:39 30/04/20
Quản gia đang cắm bó hoa bách hợp trong phòng bệnh, nghe thấy bà nói thế thì tay hơi khựng lại.
Đinh Mộng Á cũng chẳng buồn để tâm, tiếp tục lải nhải, “Ái chà, tôi đúng là giỏi thật đấy! Nhưng mà diễn kịch thế này cũng hơi mệt. Ông không biết đâu, phải luôn giữ đầu óc trống rỗng, giả vờ như không hề nghĩ ngợi gì. Tôi cảm thấy tôi hoàn toàn có thể dấn thân vào showbiz được đấy, tuy hơi muộn nhưng cũng có rất nhiều người phải đến già mới nổi tiếng cơ mà! Đúng rồi, ông nhất định phải kể lể sự vất vả của tôi với Chính Đình, để nó biết mẹ nó hi sinh bao nhiêu vì nó. Để lừa Mino, tôi thật đúng là dốc vốn liếng mà…”
Quản gia thật sự không chịu nổi bà nữa, đành cắt lời bà, “Phu nhân, cậu chủ nói chuyện mất trí nhớ nghe hơi giả, vờ sống thực vật là tốt nhất. Nhưng bà lại cứ khăng khăng phải khiêu chiến độ khó cao thế này…”
Giả vờ sống thực vật dĩ nhiên chẳng cần kỹ thuật gì, chỉ cần ngày nào cũng nằm trong phòng bệnh này, không cho ai trông thấy, vậy chẳng phải là bí bách chết bà sao?
Đinh Mộng Á nhếch môi, “Thôi được rồi, được rồi, rõ ràng là quan hệ của đôi ta tốt như thế, sao ông lúc nào cũng nói đỡ cho cậu chủ nhà ông vậy?”
Quản gia: “…”
Quản gia lắc đầu cười, tiếp tục cắm hoa.
Đinh Mộng Á nhìn ông, ánh mặt trời rọi vào từ ngoài cửa sổ, hắt lên người ông tỏa ánh sáng dìu dịu. Thời gian cứ như chẳng để lại dấu vết gì trên người lão Lý. Bao nhiêu năm qua trông ông vẫn như trước, khuôn mặt sạch sẽ, ngoại trừ làn da hơi nhăn nheo ra thì chẳng hề có thay đổi gì.
Bà ly hôn đã hai mươi năm.
Còn ông thì độc thân cả đời.
Bà chợt nghĩ đến lời ông hứa với bà lúc còn trẻ. Khi biết bà sắp kết hôn, ông đã đè nén lại hết tất cả, chỉ nói một câu: “Cô chủ, cô ở đâu thì tôi ở đó, tôi sẽ luôn bảo vệ cô.”
Câu bảo vệ này chính là lặng lẽ săn sóc chăm nom bà suốt ba mươi năm.
Nghĩ đến đây, trong mắt Đinh Mộng Á hiện vẻ phiền muộn.
Nghe tiếng bà thở dài một hơi, quản gia liền quay lại nhìn bà, “Phu nhân, bà làm sao thế?”
Nghe tiếng bà thở dài một hơi, quản gia liền quay lại nhìn bà, “Phu nhân, bà làm sao thế?”
Đinh Mộng Á lắc đầu, nở nụ cười, “Không có gì, chỉ là đã lâu không nghe ông gọi tôi là cô chủ.”
Quản gia Lý ngây người, sau đó cũng nở nụ cười.
Ông cũng nhớ lại chuyện năm đó, lúc ông theo Đinh Mộng Á đến Bắc Kinh. Sau khi Đinh Mộng Á được gả vào nhà họ Tư, ông vẫn khăng khăng gọi bà là cô chủ như trước. Mãi cho đến một hôm, chồng trước của bà, cha của Tư Chính Đình cuối cùng cũng nổi đóa: “Đã vào cái nhà này thì phải tuân theo cách xưng hô của nhà họ Tư chúng tôi. Trên tôi đã không còn ai cả, sau này ông vẫn nên gọi Mộng Á là phu nhân thì hơn.”
Ông vẫn muốn làm người duy nhất bảo vệ bên cạnh Đinh Mộng Á, nhưng đến lúc đó ông mới phát hiện ra, đôi khi sự bảo vệ của ông chỉ là dư thừa.
Từ đó về sau, ông liền đổi giọng gọi bà là phu nhân, sau đó lại rời khỏi nhà họ Tư vào Đế Hào làm việc, sau này lại xảy ra nhiều chuyện như thế…
Hai người dường như đều đang nghĩ đến chuyện đã qua. Lần này Đinh Mộng Á đứng bên bờ sinh tử, quản gia bỗng phát hiện ra ông đã rất hoảng sợ khi mất đi bà. Vì thế, sau khi bà tỉnh lại, ông cũng không còn phân rõ tôn ti với bà như trước nữa.
Ông nghĩ, cuộc đời tổng cộng được bao nhiêu năm chứ?