Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 827 : Cô và bọn họ không phải là người của một thế giới (2)

Ngày đăng: 02:40 30/04/20


Tả Y Y từng nói, dù cô có cố gắng thế nào thì cũng sẽ không hòa nhập được vào thế giới của bọn họ.



Bây giờ, cuối cùng cô cũng cảm nhận được ý nghĩa của câu nói này.



***



Bọn họ im lặng năm phút đồng hồ mà như đã im lặng cả một thế kỷ. Hai người nhìn nhau, dù không ai nói gì nhưng sự kiên trì và quật cường trong mắt lại đang đối đầu.



Cuối cùng, Trang Nại Nại đột nhiên cảm thấy mình thật buồn cười. Cô cúi thấp đầu xuống, nói: “Anh không nói gì, em xem như anh ngầm đồng ý.”



Nói xong, cô xoay người đi ra ngoài.



Nhìn bóng lưng cô, Tư Chính Đình theo bản năng giơ tay ra như một bắt lại cái gì đó.



Anh rất muốn nói không đồng ý, muốn nói không được chia tay, thậm chí muốn nói sẽ không như vậy nữa. Nhưng những lời này lại không thể thốt thành lời.



Bởi vì, nói ra thì sao?



Anh và cô có thể cùng nhau đối diện không? Anh có thể nói hết chân tướng cho cô biết sao?


Đang lúc hai người xoắn xuýt, bỗng lại thấy Tư Chính Đình khom người ngồi trên sofa, sau đó lấy tay che kín mắt lại.



Nại Nại, không cho phép em rời khỏi anh. Anh nói rồi, giữa hai chúng ta, anh mới là người quyết định chúng ta có kết thúc hay không.



Có thứ gì đó nóng bỏng chảy ra theo kẽ tay khiến Tư Chính Đình giật mình ngẩng đầu lên. Thấy nước mắt trong lòng bàn tay mình, anh liền ngây ngẩn cả người.



***



Sau khi ra khỏi biệt thự, Trang Nại Nại mới dám quay lại nhìn lầu hai. Ánh mắt của cô như muốn xuyên thủng bức tường nhìn tới hai đứa bé.



Đó là các con của cô, hai đứa con trai của cô!



Dù có chia tay với Tư Chính Đình thì hai đứa bé đó cũng là trách nhiệm mà bọn họ không thể phân chia.



Cô vừa đi được vài bước, nước mắt không khống chế được mà rơi xuống. Trên thế giới này, ngay cả nơi gửi gắm tinh thần cuối cùng của cô cũng không còn.



Hoàng Bồi Đống lái xe theo sau cô nói, “Thiếu phu nhân, mời cô lên xe. Tôi đưa cô về.”



Trang Nại Nại lắc đầu, nói với giọng điệu xa cách: “Không cần.”