Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 957 : Mẹ cô là tiêu mộ thanh! (1)

Ngày đăng: 02:41 30/04/20


Lúc Trang Nại Nại quay về căn nhà trệt ở thôn Tây Bát Lý thì đã là năm rưỡi chiều. Thật ra ý định mua lại doanh nghiệp Cố Thị này đã có từ lúc cô bắt đầu gài bẫy bọn họ. Nhà họ Cố giàu lên là nhờ kinh doanh trang phục. Mẹ Trang tuy chỉ dạy cô vẽ nhưng sau khi trải qua nhiều việc, cô nhận ra bà rất có tài thiết kế. Chứng tỏ doanh nghiệp Cố Thị trước đây cũng có một phần là nhờ tâm huyết của bà. Nếu đã vậy thì không thể hủy hoại doanh nghiệp Cố Thị được.



Đúng lúc cô đang cần người để tâm sự thì Lâm Hi Nhi gọi điện đến. Lâm Hi Nhi và Trương Trác đã kết hôn. Nhưng lúc đó Trang Nại Nại thật sự quá bận rộn, mà hôn lễ của cô ấy lại được tổ chức ở Hà Nam nên cô không tham gia được, bỏ lỡ một dịp trọng đại trong đời của bạn thân.



Lâm Hi Nhi phàn nàn: “Bệnh viện gần nhà Trương Trác kém quá, ngay cả siêu âm mà cũng không làm được. Mình lo con có vấn đề gì nên muốn lên bệnh viện thành phố để khám thai đúng hạn. Nhưng cả anh ấy và mẹ chồng đều nói nhà người ta đều sinh con bình thường thì sao con bọn mình lại có vấn đề được. Bọn họ không coi trọng chuyện khám thai, lại còn nói lên bệnh viện thành phố chỉ để khám thai là phí tiền.”



Trang Nại Nại nghe vậy liền cau mày. Người chưa sinh con thì không thể hiểu tâm trạng của người làm mẹ được. Thời buổi này, vấn nạn ô nhiễm môi trường nghiêm trọng như vậy, xác suất thai nhi bị di tật rất cao, tỉ lệ sảy thai cũng đã lên đến gần 20%. Những người mẹ đang mang thai đều sống trong lo lắng sợ hãi, chỉ sợ con mình sinh ra bị dị tật. Người khác không thể hiểu được nỗi lo này. Chỉ có đi khám thai đúng hạn thì mới khiến thai phụ yên tâm được.



Cô tức giận nói, “Chẳng phải lúc cậu kết hôn, dì Lâm cho cậu không ít mà? Cậu tự lấy tiền mình đi khám thai đi.”




Sau đó, cô lại kể những chuyện xảy ra gần đây của cô cho cô ấy nghe. Hai người là bạn thân nối khố, từ bé đã lớn lên với nhau, nên không có gì phải giấu giếm cả.



Lâm Hi Nhi nghe Trang Nại Nại kể xong thì im lặng một lúc: “Nại Nại, có phải cậu nghỉ việc là vì Từ Đại Chí không?”



Trang Nại Nại ngẩn người, trong lòng bỗng dâng một cảm xúc không tên: “Sao lại là vì anh ta được? Mình…”



“Nại Nại, không phải là cậu… thích Từ Đại Chí đấy chứ?