Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 963 : Sự bình yên trước bão tố (3)

Ngày đăng: 02:42 30/04/20


[Cô vẫn còn ở Bắc Kinh chứ?]



Cô không ở Bắc Kinh thì ở đâu? Cái tên này đúng là đần!



[Cô làm việc ở đâu thế? Làm nghề gì?]



Làm ở đâu thì liên quan quái gì đến anh ta? Nói với anh ta để anh ta lại lẽo đẽo đi theo sao?



[Tôi cũng ở Bắc Kinh, hôm nào rảnh thì cùng ăn cơm đi!]



Trang Nại Nại: “…”



Còn ăn cơm?



Cũng được, tiện thể hỏi xem dạo này anh ta thế nào.



Thế là Trang Nại Nại trả lời: [Bao giờ anh rảnh?]



Từ Đại Chí trả lời rất nhanh: [Lúc nào cũng rảnh! Người đẹp gọi đi ăn mà dám không đến sao?]



Trang Nại Nại: “!!!”



Từ Đại Chí dẻo miệng như vậy từ bao giờ thế?



Trang Nại Nại: [Vậy thì tối nay đi!]




Từ Đại Chí: [Được, ở đâu?]



Trang Nại Nại: [Anh chọn chỗ đi.]



Từ Đại Chí: [Ở đâu cũng được, cô chọn đi, phụ nữ được ưu tiên mà.]



Bất kể lúc nào anh ta cũng đều nhân nhượng cô.



Trang Nại Nại nghĩ ngợi rồi nhắn tin lại: [Bây giờ tôi đang ở Quốc Mậu, dưới tầng có mấy nhà hàng. Hay là ăn thịt nướng Hàn Quốc đi?]



Từ Đại Chí: [Quốc Mậu cách chỗ tôi khá xa, tôi đi qua đó cũng mất hai tiếng rồi. Với lại thịt nướng Hàn Quốc thì có gì ngon chứ? Đổi nơi khác được không?]



Trang Nại Nại: [Hay là đi ăn lẩu?]



Từ Đại Chí: [Ăn lẩu ám mùi lắm!]



Trang Nại Nại: “…”



Trang Nại Nại: [Hay là đi ăn buffet?]



Từ Đại Chí: [Cô là con gái, sao ăn được hết số tiền bỏ ra? Thiệt lắm!]



Trang Nại Nại: “!!!”




Là ai bảo tùy cô chọn nhỉ?



Trang Nại Nại: [Vậy anh nói xem ăn gì?]



Từ Đại Chí: [Tùy cô, cô là phái nữ mà, phải nhường cô!]



Trang Nại Nại: “!!!”



Trang Nại Nại gần như không nghĩ được gì nữa, bèn nhắn lại: [Ấy chết, ngại quá, tự nhiên tôi nhớ ra tối nay phải tăng ca! Hay là để hôm khác nhé?]



Từ Đại Chí: [Không sao cả. Cô là phái nữ mà, nhường cô!]



Trang Nại Nại thở phào, cô chưa từng biết Từ Đại Chí lại khó đối phó như vậy.



Lúc cô thoát khỏi Wechat thì đã 11h trưa, hôm nay cô có hẹn đi xem văn phòng. Dù sao sau này cũng phải tuyển thêm nhân viên thiết kế, đâu thể để bọn họ đến xưởng may làm việc được.



Trang Nại Nại ra khỏi nhà xưởng, đón một chiếc taxi vào nội thành. Văn phòng hôm nay cô xem nằm trong tòa nhà Quốc Mậu, giá thuê ở đây tuy đắt nhưng lại rất có tiềm năng phát triển. Phía tầng trên còn có một công ty giải trí, chưa biết chừng sau này sẽ còn có cơ hội hợp tác. So với mặt bằng chung thì thuê một văn phòng nhỏ cũng không tính là đắt. Trang Nại Nại suy nghĩ một chút rồi bèn quyết định thuê.



Thật ra cô vẫn để lại cho mình một số tiền làm vốn duy trì công ty. Hôm đó, cô dám mạnh mồm với Lý Ngọc Phượng như vậy là vì chắc chắn bây giờ bà ta không có tiền để mời luật sư.



Ký hợp đồng với người môi giới xong, Trang Nại Nại tham quan văn phòng một vòng. Được một lúc, có người đột nghiên gõ cửa, một giọng nói vang lên từ bên ngoài: “Xin hỏi, ở đây có ai gọi đồ ăn không?”



Giọng nói này… nghe hơi quen!



Trang Nại Nại nghi ngờ đi ra cửa, Cố Tinh Hào mặc đồng phục của nhân viên giao hàng, trong tay xách một cặp lồng đựng cơm lớn, đang đứng trước cửa. Cậu ta đổ mồ hôi nhễ nhại, nhưng vừa thấy Trang Nại Nại thì lập tức quay người bỏ chạy.



“Quay lại đây!” Trang Nại Nại quát to.



Cố Tinh Hào dừng bước quay lại nhìn cô cười, cậu ta dùng tay quệt mồ hôi trên trán rồi nhìn lên biển số phòng, “Đây là phòng 2305 à? Tôi cứ tưởng là 2303, đi nhầm phòng rồi.”