Hẻm Ngô Đồng
Chương 4 : Lại thừa
Ngày đăng: 22:30 21/04/20
Triệu Tam rất sốt ruột.
Yên chi thủy phấn sau bếp đã chất cao như núi nhỏ rồi, hương phỉ lột cũng có hơn mười hai mươi cân rồi, tuy chẳng phu thê chi danh nhưng cũng có rồi Chu Công chi lễ. Tam cô lục bà tới hỏi bảy tám lần, mở miệng ba câu không rời “Cô nương xinh đẹp nhà ai”, “Cô nương hiền dịu nhà ai”. Một gã thô nhân như Triệu Tam, hai tay chà rách một tầng da, mới an an ổn ổn mà đưa được hai vị thím ra cửa, chung quy là không dám la một câu: Nhà ta thích, là Tần chưởng quỹ Thất Bảo trai, cô nương bình thường thực sự là nhìn không nổi.
Sau cái hôm Trung Thu kia, Tần Tình làm như không thấy Triệu Tam. Dù cho đến Thất Bảo trai rồi, hắn cũng xem Triệu Tam như người tàng hình, nhìn không thấy sờ không được nói chuyện không được. Giúp hắn lột một đĩa hương phỉ, hắn liền nhét cả nắm vào trong miệng nhai “rạo rạo rạo”, không chịu nói lấy một câu.
Triệu Tam còn cảm thấy mình tìm được cửa rồi, dốc sức ngồi đó lột. Tần Tình vốn là người không biết kìm chế, một đến hai đi hương phỉ ăn nhiều rồi, khan cổ họng, khách nhân thực sự tới cửa cũng nói không ra được một câu. Tức giận đến mức đá phăng họ Triệu kia ra cửa.
Thế này, Triệu Tam thật sự lo quá, cứ như kiến bò trên chảo nóng vậy, chạy vòng vòng ở nhà. Vòng vo ba ngày, đầu não nóng lên, bèn mang theo vòng ngọc gia truyền đi đến Thất Bảo trai. Vốn tưởng cứ như thế đem vòng tay trùm vào tay hắn một cách gọn gàng lưu loát, trùm về nhà làm vợ là được rồi. Nhưng lại chẳng khéo ——
Lại chẳng khéo trên tay Tần Tình nắm một nắm hương phỉ, chết sống không chịu buông tay. Nắm tay phình, thế nào cũng nhét không được vòng ngọc.
Triệu Tam vốn là chất phác, bởi vậy càng là lúng túng xấu hổ vô cùng. Hai tay nắm như thế, cũng không đành vung ra. Tần Tình với một đôi mắt ngậm nước, cứ như thế thẳng tắp nhìn y, tựa như có thể nhìn đến đầu quả tim vậy. Sắc mặt hơi ửng hồng, chẳng biết là thẹn hay là đau.
Nào có phải bảo ngọc gì, ngọc sắc vẩn một hai đốm đen, dán ở trong lòng bàn tay, băng băng lạnh lạnh có chút sần sùi.
“Ta, ta, ta…” Ta nửa ngày, như bị cà lăm, thế rồi sắc mặt “phụt” một tiếng đốt cái đỏ bừng.
Đang sáng sớm tinh mơ, trong hẻm Ngô Đồng mơ hồ truyền đến tiếng áo lụa “loạt xoạt loạt xoạt”. Tiệm quan tài Vương Ký cửa đối diện mở hàng muộn, tháo xuống cửa gỗ kêu “cạch” một tiếng. Thấy cửa đối diện có hai thằng đàn ông tay cầm tay mà đứng như thế, cánh cửa trong tay lão thợ mộc Vương “cộp” một tiếng rơi xuống đất.
Cuối cùng, Thất Bảo trai không trong sạch nọ có rồi danh tiếng: Tần chưởng quỹ Thất Bảo trai thích nam nhân, ngày hôm trước còn câu dẫn Triệu Tam Triệu tiêu đầu.
Trong Thủy Loan trấn, lời đồn đãi bay tán loạn.
“Yêu lý yêu khí, nghe nói cả người bệnh lậu…”
* Chiêm bỉ kỳ áo: hình như là chỉ người con trai đẹp, tương tự với nữ là “hồng tụ thiêm hương”
* Dịch tử hoán thực (đổi con lấy thức ăn): thời xuân thu Tống quốc bị vây, bên trong thành lương cạn, bách tính trao đổi con cái lấy đồ ăn.
* Diễm quan kinh hoa: là thanh lâu nổi danh nhất kinh thành, cũng chỉ người đẹp có nhan sắc đang nổi đình nổi đám
* Ngã kiến vưu/do liên: hình dung nữ tử dung mạo mỹ lệ động nhân
* Xuân tòng xuân du dạ chuyên dạ:
Xuất phát từ “Trường hận ca” của Bạch Cư Dị, chuyện Dương Ngọc Hoàn “tân thừa ân trạch”, hơn nữa được Đường Huyền Tông chuyên sủng, như hình với bóng. Hầu hạ Huyền Tông hoan ái, làm bạn Huyền Tông yến ẩm, mỗi ngày đều cùng du ngoạn, mỗi đêm đều được chuyên sủng.
* Một kẻ là muốn ở trong vạn bụi hoa, phiến lá không dính thân; một kẻ là muốn hương bồ mềm dai như tơ, phiến đá không đổi dời: ý kêu thằng công tử kia muốn chơi hoa nhưng không dính lá, còn anh Tình thì muốn lạt mềm buộc chặt, chuyên tình như bàn đá.
* giám trảm: giém sát chém đầu
* hồng uế kim mâu: mắt vàng mỏ đỏ
* cẩm thượng thiêm hoa kỳ nhạc dung dung: thêu hoa trên gấm vui vẻ đầm ấm
* Niên niên tuế tuế hoa tương tự, tuế tuế niên niên nhân bất đồng: Con người không bền bĩ trong tình cảm, khác với hoa, mỗi lúc xuân về lại nở đẹp y như cũ.
* nhất tử bán nữ: một con trai và một con gái đang ở trong bụng (bán nữ)