Hẹn Ước Dưới Vầng Trăng
Chương 15 :
Ngày đăng: 15:44 19/04/20
“Anh mất trí rồi”, Victoria hét lên và nhảy khỏi giường với tốc độ đáng kinh ngạc.
Anh bước chậm rãi đầy đe dọa về phía cô. “Nếu anh không điên, thì giờ cũng sắp điên đến tức chết rồi.”
Câu nói không giúp cô bớt lo thêm tí nào. Cô lui lại, thấp thỏm nhận ra mình đã gần sát với tường. Hình như việc trốn thoát không khả thi nữa.
“Anh đã đề cập mình thích được em gọi là chồng thế nào chưa?”, anh hỏi bằng chất giọng vờ lười nhác.
Victoria biết cái giọng đó. Đồng nghĩa với anh đang điên tiết và giữ tất cả những cáu giận của mình trong người. Nếu cô bình tĩnh hơn và đầu óc ở trạng thái minh mẫn hơn, cô chắc chắn sẽ ngậm miệng lại và không làm gì để khiêu khích cơn tức của anh. Nhưng cô đã quá mệt mỏi vì lo âu cho sự sống chết lẫn trinh tiết của bản thân rồi, nên cô quát lại: “Đấy là lần cuối cùng anh được nghe câu đó”.
“Thế thì tiếc thật đấy.”
“Robert”, cô nói với chất giọng hy vọng đang ở mức dịu dàng. “Anh hoàn toàn có quyền để nổi giận…”
Anh bật cười. Bật cười! Victoria không thấy thú vị chút nào.
“Nổi giận không thể mô tả hết đâu”, anh nói, “Để anh kể em nghe chuyện này”.
“Đừng bông đùa nữa.”
Anh lờ cô đi. “Anh đang ngủ trên giường, tận hưởng một giấc mơ đặc biệt sống động… Có em ở đó.”
Má Victoria như phải bỏng.
Anh cười khô khốc. “Anh tin mình đã chạm tay lên mái tóc em, và môi em… Hừm, anh biết mô tả thế nào đây?”
“Robert, đủ rồi đấy!” Victoria bắt đầu run rẩy. Robert không phải kiểu người làm xấu mặt phụ nữ bằng giọng điệu như thế. Anh hẳn phải vượt xa, vượt xa nỗi tức giận mà cô tưởng tượng.
“Giờ thì anh ở đâu nhỉ?” Anh mơ màng. “À, phải. Giấc mơ của anh. Tưởng tượng xem, em nghĩ đi, nỗi thất vọng của anh ra sao khi anh bị đánh thức từ một giấc mơ đáng yêu như vậy vì những tiếng thét.” Anh nhoài người lên trước, đôi mắt anh híp lại đầy thịnh nộ. “Những tiếng thét của em.”
Victoria không nghĩ ra được gì để nói. Ừm, đấy cũng không hẳn là toàn bộ sự thật. Cô đã cân nhắc đến cả trăm điều, nhưng một nửa trong số chúng không được thích hợp để nói cho lắm, và nửa còn lại mà nói ra thì hẳn sẽ vô cùng nguy hiểm với cô.
“Anh chưa bao giờ mặc quần với tốc độ như thế, em có biết không?”
“Tôi đảm bảo đấy là minh chứng cho một tài năng hữu ích”, cô ứng biến.
“Dằm đâm vào chân anh”, anh thêm vào. “Mấy cái sàn này không thiết kế để đi chân đất.”
Cô cố gắng mỉm cười, nhưng phát hiện lòng can đảm của bản thân đúng là ngây ngô đến đáng buồn. “Tôi sẽ rất vui lòng nếu được xem vết thương của anh.”
Nhanh đến chóng mặt, đôi tay anh đặt lên vai cô. “Anh không đi bộ, Victoria. Anh chạy, chạy như muốn cứu lấy đời anh. Nhưng không phải vậy.” Anh cúi xuống, đôi mắt anh rực lên giận dữ. “Cuộc đời em mới là thứ anh điên cuồng muốn cứu.”
Cổ họng cô giần giật với cái nuốt khan bồn chồn. Anh muốn cô nói gì đây? Cuối cùng cô mở miệng và ngập ngừng nói: “Cảm ơn anh?”. Đó giống câu hỏi hơn là một lời khẳng định.
Anh đột ngột buông cô ra và quay đi, rõ ràng đang phẫn nộ với phản ứng của cô. “Vì Chúa”, anh lẩm bẩm.
Victoria vật lộn với cảm giác nghèn nghẹn trong vòm họng. Sao cuộc đời cô lại xuống dốc đến mức này? Cô đang cận kề với những giọt nước mắt một cách đáng báo động, nhưng cô cự tuyệt khóc trước mặt người đàn ông này. Anh đã làm tim cô tan vỡ hai lần, quấy rầy cô suốt một tuần, và giờ thì anh lại bắt cóc cô. Chắc chắn cô được phép giữ lại cho mình một chút tự trọng. “Tôi muốn trở lại giường ngủ của mình”, cô lí nhí nói.
Anh không buồn quay lại khi đáp lời, “Anh đã bảo sẽ không cho phép em trở lại cái khu ổ chuột đó ở Luân Đôn.”
“Ý tôi là căn phòng kế bên.”
Im lặng bao trùm. “Anh muốn em ở đây”, cuối cùng anh lên tiếng.
Robert ngừng lại trước cửa sổ và dựa người lên bệ cửa sổ. “Em quyết định đi”, anh nói với giọng trầm trầm. m thanh duy nhất phát ra từ cô là một tiếng kêu nghèn nghẹn.
“Quyết định đi!”
“E… Em không biết”, cô nói, câu nói nghe yếu ớt và đáng thương hại với chính đôi tai cô.
Anh quay phắt lại. “Vậy thì biến ngay khỏi mắt tôi.”
Cô ngập ngừng.
Robert sải chân đến bên giường và tóm lấy cánh tay cô. “Nói có hoặc không”, anh nghiến răng, “nhưng đừng đòi hỏi tôi cho em lựa chọn rồi lại không thực hiện”.
Victoria giật mình, không thể phản ứng, và trước khi cô kịp hiểu thì đã bị đẩy trở lại chính căn phòng của mình, cánh cửa ngách đóng sập lại ngăn giữa hai người. Cô hổn hển hít vào không khí, không tài nào tin nổi cảm giác khốn khổ và bị chối bỏ cô cảm nhận ngay lúc này. Lạy Chúa, cô chẳng khác nào một kẻ giả nhân giả nghĩa! Những lời nói của Robert đã cắt trúng tim đen của cô. Cô suốt ngày ra rả yêu cầu anh đừng có cố kiểm soát cuộc đời cô, nhưng cuối cùng khi anh đặt quyền quyết định vào tay cô, cô lại không tài nào hành động.
Cô ngồi thừ trên giường vài phút cho đến khi đôi mắt cô rớt xuống gói đồ bị cẩu thả quăng sang một bên vài giờ trước. Cứ như cả cuộc đời đã trôi qua rồi vậy. Không biết, cô tự hỏi với tiếng cười run run, ý tưởng về chiếc váy ngủ thích đáng của Robert là gì?
Cô tháo những sợi dây buộc quanh chiếc hộp và mở nắp ra. Thậm chí trong ánh sáng lờ mờ hắt ra từ cây nến duy nhất trong phòng, cô có thể nhìn thấy món đồ lót được làm từ vải lụa đắt giá nhất. Với những ngón tay khẽ khàng, cô nhấc chiếc váy khỏi hộp.
Nó có màu xanh biển đậm - thứ màu pha trộn giữa màu xanh hoàng gia và màu của màn đêm. Victoria nghĩ không phải do ngẫu nhiên mà lớp lụa có màu hệt như màu mắt cô.
Cô ngồi xuống giường kèm theo tiếng thở dài. Tâm trí cô lưu giữ hình ảnh về Robert, đang nghiên cứu hàng trăm chiếc váy ngủ cho đến khi anh tìm thấy cái anh cho rằng là hoàn hảo nhất. Anh đã làm mọi thứ với sự cẩn trọng và chính xác như vậy.
Cô tự hỏi không biết anh có làm tình cùng với sức mãnh liệt trầm lặng như vậy không.
“Ngừng lại!” Cô nói to, như thể sẽ kìm hãm được những suy nghĩ bướng bỉnh của mình. Cô đứng dậy và băng qua căn phòng đến chỗ cửa sổ. Vầng trăng treo tít trên cao, và những vì sao đang sáng lấp lánh xung quanh hệt như những người bạn vô cùng thân thiện. Đột nhiên lúc này đây, Victoria muốn được tâm sự với một người phụ nữ nào đó hơn bất cứ điều gì khác. Cô muốn những người bạn ở hiệu may, cô muốn em gái cô, cô thậm chí còn muốn cả gì Brightbill và cô em họ Harriet của Robert nữa.
Hơn hết thảy, cô muốn mẹ cô, người đã qua đời từ nhiều năm trước. Cô nhìn chằm chằm lên trời cao và thì thầm: “Mẹ có đang lắng nghe không?”. Rồi tự mắng bản thân vì niềm hy vọng ngu ngốc rằng đêm nay sẽ có một vì sao băng lao qua bầu trời. Tuy vậy, nói chuyện với bầu trời thẫm tối dường như có gì đó quá đỗi nguôi ngoai.
“Con nên làm gì đây?” Cô nói lớn. “Con nghĩ mình có lẽ đã yêu anh ấy. Con nghĩ có lẽ con luôn yêu anh ấy. Nhưng con cũng căm ghét anh ấy.”
Một vì sao lóe lên đồng tình.
“Đôi khi con nghĩ sẽ tốt biết bao nếu có ai đó quan tâm đến con. Cho con cảm giác được yêu và được chở che. Con đã cố gắng từ rất lâu rồi mà vẫn chưa bao giờ có được cảm giác ấy. Thậm chí không có cả một người bạn. Nhưng con cũng muốn có khả năng tự mình ra quyết định, và Robert thì đang dần lấy đi khả năng đó ở con. Con không nghĩ anh ấy cố tình. Anh ấy chỉ không thể ngăn nổi được điều đó. Và rồi con có cảm giác thật yếu đuối và bất lực. Suốt quãng thời gian làm gia sư, con luôn phải sống nhờ lòng khoan dung của người khác. Lạy Chúa, con căm ghét điều đó biết bao.”
Cô ngừng lại để gạt đi giọt nước mắt lăn trên má. “Và rồi con tự hỏi - con làm hết thảy có nghĩa lý gì không, hay là con đơn giản chỉ đang sợ hãi? Có lẽ con chẳng là gì ngoài một kẻ hèn nhát, quá sợ hãi để nắm lấy cơ hội.”
Ngọn gió nhẹ lướt qua mặt cô, Victoria hít vào một hơi thật sâu làn không khí sạch sẽ, sinh động ấy. “Nếu con để anh ấy yêu con, liệu anh ấy có khiến trái tim con tan vỡ lần nữa không?”
Bầu trời đêm không hề đáp lại.
“Nếu con để bản thân yêu anh ấy, liệu con có thể vẫn là chính con nữa không?”
Lần này một ngôi sao lấp lánh, nhưng Victoria không chắc sẽ phải lý giải ra sao. Cô đứng bên cửa sổ thêm vài phút nữa, để mặc cho gió vuốt ve làn da. Cuối cùng cơn kiệt sức cũng tới, và vẫn còn mặc nguyên váy áo, cô trèo lên giường, thậm chí không hề nhận ra cô vẫn đang siết chặt chiếc váy ngủ màu xanh Robert tặng.
Robert đang đứng cách đó khoảng ba mét bên cửa sổ phòng anh, lặng lẽ trầm ngâm về những gì mình vừa nghe trộm được. Cơn gió đã mang những lời của Victoria đến với anh, và mặc dù chống lại bản tính yêu khoa học của mình, anh không thể nào ngừng tin rằng hẳn có một linh hồn nhân từ nào đó đã thổi gió đến bên anh.
Mẹ của anh. Hoặc có lẽ là mẹ của Victoria. Hoặc cả hai người, đã cùng hợp lực từ thiên đường để trao cho những đứa con của mình một cơ hội khác để có được hạnh phúc.
Anh đã ở rất gần với việc từ bỏ hy vọng, nhưng rồi anh lại được trao tặng một món quà còn quý giá hơn cả vàng - có thể nhìn thấu trái tim Victoria.
Robert ngước mắt lên trời và tạ ơn vầng trăng.