Hẹn Ước Nơi Thiên Đường
Chương 19 :
Ngày đăng: 17:19 18/04/20
Anh quay lại, thấy Lâm Tinh đứng ở cửa buồng ngủ, anh tránh ánh mắt của cô. Nhưng Lâm Tinh nhìn anh, hỏi:
“Anh nói chuyện với ai đấy?”
Ngô Hiểu nói: “Nói chuyện với một người bạn.”
Lâm Tinh có cảm giác ngực mình như có cái gì chẹn lại, muốn nôn, nhưng cố gắng chống đỡ. Cô nói: “Anh Hiểu, anh biết em không muốn anh cầu xin bố, không muốn vì em mà anh phải cầu xin. Em biết anh là con ông Ngô Trường Thiên. Nhưng em, em và anh sống với nhau, em rất muốn được tôn trọng, anh cũng nên để em tôn trọng.”
Ngô Hiểu muốn giải thích: “Ông ấy là bố anh. Anh là người thân duy nhất của bố, tại sao lại không yêu cầu?”
Bỗng Lâm Tinh rất kích động, cô có vô số nỗi khổ tâm, lo lắng và buồn tủi chẹn ngang ngực, chợt không khống chế nổi, bất chấp thời cơ, cứ thế trào ra: “Em sẽ không dùng tiền của bố anh! Bố rất kì thị em, phản cảm đối với em, liệu em có thể dùng tiền của bố anh được không? Em là người, không phải động vật để người khác đến cho ăn.”
Ngô Hiểu đang tức giận, lại bị cô lớn tiếng dồn ép, anh cũng nổi nóng: “Được, em là con người khí khái, thà chết không húp cháo ngô, đúng không? Được, vậy thì anh nói, hiện tại anh không có tiền. Bar Ánh Trăng cũng hủy hợp đồng với bọn anh rồi. Anh nói với em cũng không tác dụng gì. Anh không kiếm ra tiền cho em. Em cần tôn trọng, anh cũng cần tôn trọng. Em cần tôn trọng thì đừng suốt ngày kêu khó chịu với anh.”
Chẳng qua đấy chỉ là lời cãi nhau, có đúng hay không, cũng không nên coi là thật. Nhưng Lâm Tinh nhạy cảm, rất sợ sẽ có một ngày nào đó Ngô Hiểu không tốt với mình. Ngô Hiểu lớn tiếng, tâm trạng Lâm Tinh bị đổ vỡ, cô bỏ chạy như điên ra khỏi cửa. Cô nghĩ, có thể mình cũng nên chết! Chết sẽ không còn buồn nôn, thể xác và nội tâm không còn bị giày vò.
Đều là những lời nói vui của cánh trẻ sau khi rượu vào, không ai cho là thật, không cảm thấy có gì là xui xẻo, Ngô Hiểu và Lâm Tinh không bực mình.
Sau bữa ăn mọi người chia tay, đứng trước nhà hàng Tiểu Tứ Xuyên, mọi người trong hơi rượu nói những lời chúc mừng. Không ai theo họ về để bắt họ chơi trò động phòng. Trong phòng tân hôn của họ bày biện hoa tươi và những tặng phẩm của bạn bè và tòa soạn tạp chí nơi Lâm Tinh làm việc tặng, ngoài những thứ đó ra, còn nữa không khác gì ngày thường. Tặng phẩm đều là những đồ dùng hàng ngày: chăn len, xoong nồi, một bộ ly... nhưng tất cả đều gói giấy kim tuyến có in hình hai trái tim liền kề và chữ song hỉ đỏ thắm, làm cho căn phòng tràn ngập không khí vui tươi.
Ngô Hiểu nói, mấy hôm nay chạy mệt quá, chúng mình đi ngủ sớm. Anh vừa nói vừa tung chăn, Lâm Tinh ngồi lên giường, cô nói: “Anh Hiểu, đây là đêm tân hôn của chúng ta đấy.” Ngô Hiểu ngáp dài, nói: “Ờ, đều là vợ chồng lâu rồi, còn nói gì đến tân hôn.” Lâm Tinh có vẻ bực mình: “Tại sao anh không hiểu lãng mạn là thế nào, cả cuộc đời chỉ có một đêm tân hôn, tại sao anh nằm xuống là ngủ ngay?” Ngô Hiểu uể oải bò dậy, nói: “Tại sao anh không hiểu lãng mạn là gì, anh mua hoa cho em. Em có mua hoa cho anh không nào? Anh tổ chức sinh nhật cho em, em có tổ chức sinh nhật cho anh không nào? Lâm Tinh hỏi: “Anh tổ chức những gì?”
Ngô Hiểu lườm: “Sinh nhật của em, anh treo hai mươi mốt quả bóng bay, chọc vỡ làm pháo. Anh còn vẽ cho em một tấm thiếp mừng sinh nhật...” Anh kể ra những việc làm lãng mạn, có những thứ anh không nhắc thì Lâm Tinh cũng quên mất.
Đêm tân hôn có thể làm gì, nghĩ lại cũng chẳng có gì đáng làm. Từ lâu họ không còn vuốt ve âu yếm nhau, đúng là vợ chồng già. Chỉ cần Lâm Tinh gãi lưng cho anh, gãi một lúc anh lăn ra ngủ. Đêm tân hôn Lâm Tinh vẫn gãi lưng cho anh. Gãi xong, cô ôm anh, muốn được anh vuốt ve. Cô không muốn tình dục, chỉ muốn được thể hiện tình yêu, muốn được có bằng chứng về tình yêu. Cô biết rõ, con trai sẽ không còn thèm khát đối với người con gái ngày nào cũng bên mình, nhưng cô vẫn rất muốn được anh vuốt ve, âu yếm. Cảm ơn đêm tân hôn, khi tắt đèn, Ngô Hiểu rất hiểu biết, rất có tình có lý, vuốt ve Lâm Tinh, tuy chỉ vài cái rồi anh ngả vào lòng cô mà ngủ, nhưng đã đem đến cho cô niềm vui và sự thanh thản đủ để nhớ đời.
Sáng hôm sau Lâm Tinh đem ít kẹo và thuốc đến cơ quan để cảm ơn. Vì cô là người mới trong tòa soạn, chưa thân lắm với mọi người, nên cô không mời ai đến dự hôn lễ tối hôm qua. Lại vì câu chuyện của cô cũng chưa nói với ai trong tòa soạn, một người con gái xinh đẹp nhưng tổ chức hôn lễ quá mức đơn giản và keo kiệt, đồng nghiệp trông cũng kỳ lạ. Biếu kẹo và thuốc như thế cũng đủ lịch sự, trong một đơn vị hầu hết là trí thức, như thế cũng coi được.
Đường phố buổi sáng rất đông. Đông người khiến Lâm Tinh thêm vui. Tự đáy lòng cô cảm nhận giữa đám người tất bật này, mình là người hạnh phúc nhất. Cô lên xe buýt rồi tàu điện, lòng vui phơi phới đến tòa soạn đúng giờ làm. Có thể người vẫn chưa đến, cửa tòa soạn còn vắng vẻ. Từ xa cô trông thấy một chiếc ô tô màu đen đậu gần đấy. Cửa xe mở, một người bước xuống, cô giật mình, bất chợt dừng bước. Người ấy không ai khác chính là ông Ngô Trường Thiên, bố của Ngô Hiểu, người đứng đầu một doanh nghiệp nổi tiếng, người có tiền và có thế lực.