Hẹn Ước Nơi Thiên Đường
Chương 23 :
Ngày đăng: 17:19 18/04/20
Con trai đã đưa vợ mới cưới về. Trong con mắt ông Thiên, buổi nói chuyện với con thật khó xử. Nếu trước đấy mấy tiếng đồng hồ, ông sẽ không nói chuyện như vậy.
Buổi trưa ông có kế hoạch dự cuộc họp báo của Công ty đầu tư - thương mại Trường Thiên, vì buổi sáng nhận được thông báo cho biết, lãnh đạo thành phố Bắc Kinh đi thị sát Xương Bình. Buổi trưa về xem cơ sở nghiên cứu máy tính của tập đoàn Trường Thiên đặt tại huyện Xương Bình, mong ông có mặt hướng dẫn tham quan. Ông lập tức bỏ dở cuộc họp công tác nhân sự của tập đoàn, vội vã đi Xương Bình. Ở Xương Bình, sau khi tiễn các vị lãnh đạo thành phố, ông quay về. Lúc về đến văn phòng Công ty, cơm trưa cũng không kịp ăn. Những năm gần đây nhịp điệu công tác của ông vẫn gấp gáp như thế. Người thư ký đưa đến cho ông một đĩa bánh, ông vừa ăn vừa đọc các văn bản. Một nhân viên của bộ phận quan hệ công chúng đưa đến cho ông một tập biểu mẫu để ông duyệt. Đây là tập biểu mẫu gồm các nhân vật nổi trội của mười doanh nghiệp lớn trong cả nước, có một số nội dung cần ghi, xin ý kiến ông phải ghi thế nào. Ông vốn không thích cái trò bầu bán bình chọn này, thậm chí còn rất phản cảm. Bây giờ, có nhiều nhân vật đứng đầu doanh nghiệp được khen thưởng, rất dễ tạo nên sự ghét bỏ nhưng lời biểu dương huyênh hoang, nhưng nghĩ đến công việc làm ăn và tranh thủ phân định chủ quyền sở hữu tài sản, cảm thấy có tiếng, có ảnh hưởng xã hội nhiều hơn cũng sẽ có lợi. Vậy là ông kiên nhẫn đọc những biểu ghi hết sức phức tạp, đồng thời chỉ thị phải ghi những mục cụ thể thế nào. Người thư ký lại vào thông báo, có hai cán bộ của Sở Công an chờ khá lâu ở phòng họp, nhất định đòi gặp ông.
Sở Công an? Ông Thiên giật mình, không như bình thường, tim đập mạnh, thái dương co giật. Ông cố giữ bình tĩnh, nói: “Mời họ vào đây.”
Giống như mô thức phim hình sự Hollywood được lưu hành rộng rãi mấy năm gần đây, hai nhân viên cảnh sát một lớn tuổi một trẻ tuổi bước vào. Viên cảnh sát lớn tuổi chừng hơn năm mươi, lời lẽ nhã nhặn tôn trọng. Viên cảnh sát trẻ chỉ chừng hơn hai mươi, vẻ mặt nghiêm túc, không tự nhiên. Họ đều mặc thường phục, bước vào phòng liền nhìn quanh, tưởng như chưa bao giờ được vào một văn phòng rộng rãi như thế này.
Chủ khách cùng ngồi, đôi lời hàn huyên giới thiệu. Niên cảnh sát lớn tuổi nói chuyện rất bình thường, như trao đổi thân tình:
“Tôi năm nay năm mươi tròn, anh trẻ hơn tôi đấy nhỉ?”
Ông Thiên nói: “Tôi cũng năm mươi, anh sinh tháng mấy?”
Viên cảnh sát lớn tuổi nói: “Tôi sinh tháng Mười, cùng năm cùng tháng với nước cộng hòa.” Ông ta cười: “Đáng tiếc không cùng ngày.”
Ông Thiên cũng rất thân tình: “Vậy anh là em rồi, tôi sinh tháng này, vừa kỷ niệm sinh nhật hồi đầu tháng.”
Viên cảnh sát chắp tay, khiêm tốn, cung kính: “Ồ, ra thế ra thế!” Không ngờ, ông ta lập tức quay ngoắt mũi nhọn, rất nhanh mồm nhanh miệng, khiến ông Thiên không kịp trở tay.
“Nghe nói năm nay anh kỷ niệm sinh nhật ở Bắc Kinh?”
Câu hỏi đầu tiên đi thẳng vào chuyện kỷ niệm sinh nhật, ông Thiên thoáng thấy có gì đó không ổn. Ông không kịp nghĩ nhiều, vội vã trả lời: “Đúng vậy, ở Bắc Kinh, tôi cũng có nhà.”
Viên cảnh sát lớn tuổi lấy từ trong cặp của viên cảnh sát trẻ ra một tấm hình, đưa cho ông Thiên: “Anh đã gặp người này bao giờ chưa?”
Lúc này ông Thiên mới rõ, vừa rồi mình đã nghĩ sai, đối phương bắt đầu bằng câu chuyện thường nhật làm tâm trạng ông thanh thản. Nhưng rồi câu chuyển nhanh chóng chuyển chủ đề, khiến ông bối rối ứng đáp. Khuôn mặt trong tấm hình làm đầu ông như nổ tung. Ông không biết những thớ thịt trên khuôn mặt mình có giữ nổi bình tĩnh hay không.
Rõ ràng Ngô Hiểu rất cảm động, anh nói: “Bố, con đang nói với bố đấy thôi. Lâm Tinh là một cô gái rất tốt, con nghĩ nhất định sau này bố sẽ vui lòng.”
Ông Thiên để sang một bên nỗi chua xót và niềm cảm thán chợt đến, vội nắm lấy câu nói của con, hỏi ngược lại: “Bố vui lòng, vậy cô ấy có vui lòng vì bố không? Trước đây bố vẫn phản đối quan hệ của con với cô ấy.”
Ngô Hiểu tỏ thái độ bảo đảm: “Bố cứ yên tâm. Bố chưa hiểu cô ấy đấy. Bố mẹ cô ấy không còn, nếu bố đối xử tốt với cô ấy, chắc chắn cô ấy sẽ coi bố là người thân thiết. Cô ấy rất biết đền đáp công ơn.”
Ông Thiên nói: “Hôm qua bố tìm gặp cô ấy, vì có một việc muốn cô ấy giúp, lúc ấy bố chưa biết các con đã cưới. Cô ấy về có nói lại với con không?”
Ngô Hiểu nói: “Hình như bố bảo cô ấy làm chứng gì đấy phải không? Có phải chuyện Aly và Hân thuê nhà của cô ấy bỗng mất tích? Bố, tại sao bố quen hai cô gái ấy?”
Ông Thiên nói: “Chú Công của con quen. Hôm mừng sinh nhật bố, các cô ấy đến khiêu vũ với khách. Nghe nói hôm ấy ra về, các cô ấy mất tích, cho nên nhà ta trở thành đối tượng nghi vấn.”
Ông Thiên cũng không nói cho Ngô Hiểu biết chuyện Hân đã chết, không cần thiết để con trai và Lâm Tinh cảm thấy sự việc đêm hôm ấy quá nghiêm trọng. Quả nhiên Ngô Hiểu không cho chuyện ấy là gì, chỉ hờ hững nói:
“Chuyện ấy có liên quan gì đến nhà ta.”
“Tại sao không?” Ông Thiên nói: “Hôm ấy hai cô đến vào khoảng tám giờ, chín giờ đã ra về. Các cô ấy đến có người biết, lúc ra về không ai trông thấy.”
“Hôm ấy có chú Tường, chú Công, cả chú Lương nữa, họ có thể chứng minh.”
“Nếu bên công an cho là mấy người ấy đồng mưu, liệu ai có thể chứng minh?”
Ngô Hiểu cười: “Bố nói thật hay nói đùa đấy?”
Ông Thiên cũng cười, nhưng lòng lại khó mà cười như con. Nụ cười trên khuôn mặt ông chỉ tồn tại trong giây lát, thay vào đó là lời than thở: “Có lúc đấy là chuyện đùa, không biết tại sao lại trở thành sự thật.”