Hẹn Ước Nơi Thiên Đường

Chương 29 :

Ngày đăng: 17:19 18/04/20


Không phải lần đầu uống rượu, nhưng chưa bao giờ Lâm Tinh uống say như hôm nay. Trong quán bar vẫn tiếp tục nhảy múa, điệu nhảy trẻ con nhưng lại rất điên cuồng, áp đặt lên mọi ngóc ngách. Chỉ có Lâm Tinh không nghe thấy, trong tầm nhìn muôn màu, khuôn mặt đậm son phấn kia chiếm cứ vị trí trung tâm. Ký ức của Lâm Tinh vẫn chưa bị lẫn lộn, vẫn còn nghe thấy tiếng mình gọi cái tên quen thuộc.



“Aly phải không?”



“Hì hì...” Aly cười, ngồi xuống bên Lâm Tinh. “Tại sao đằng ấy uống say như thế?” Cô ta nhìn quanh, hỏi: “Đằng ấy đến một mình ư? Có còn sống với anh Hiểu nữa không, hay là chia tay từ lâu rồi?”



Trong con mắt Aly, một trai một gái sống chung với nhau không thể quá sáu tháng. Trời sinh con gái thích thay đổi, bản tính con trai vô tình. Tình yêu bồng bột chỉ tồn tại trong thoáng chốc, không đòi vĩnh viễn mới là trẻ con. Điều này thì Aly rất thông hiểu: có thể biến chốc lát thành vĩnh viễn chỉ là chuyện trẻ con.



Lâm Tinh không ngờ gặp lại Aly ở đây. Cô nửa tỉnh nửa say, phải vất vả moi tìm trong óc những manh mối về Aly: “Đằng ấy đi đâu thế? Đằng ấy... đi chỗ khác rồi cơ mà?”



Aly nói: “Đúng rồi, tớ đi Thượng Hải, không ổn. Không quen người quen đất, kiếm tiền ở Bắc Kinh vẫn dễ hơn. Với lại, tớ cũng không thích người Thượng Hải, không thích. Con trai Thượng Hải bủn xỉn, cho tiền cũng không dám cho nhiều.”



Khuôn mặt son phấn của Aly trong con mắt Lâm Tinh trở nên nhòe nhoẹt, giống mặt nạ ma quỷ. Lâm Tinh như trong mơ, nhưng hai người đối thoại lại rất rõ ràng, không sai sót. Cô nghe thấy tiếng mình hỏi:



“Đằng ấy đến Thượng Hải làm gì? Có phải bố chồng tớ bảo đằng ấy đi. Ông ấy cho đằng ấy tiền, bảo đằng ấy đi phải không?”



“Bố chồng đằng ấy?” Aly không hiểu: “Đằng ấy bảo bố của anh Hiểu à?”



Lâm Tinh líu lưỡi, cười: “Đúng, tớ với anh Hiểu lấy nhau rồi, chưa bảo cho đằng ấy biết nhỉ.”



Aly nửa tin nửa ngờ, nhưng cô vẫn tỏ ra khâm phục, chúc mừng: “Trời! Tuyệt vời! Tớ nói rồi, dù anh Hiểu không đẹp trai, đằng ấy lấy anh ấy cũng không sợ bị thiệt.”



Lâm Tinh nghiêng người, lôi Aly lại, hỏi: “Đằng ấy định nói, tớ trèo cao phải không? Tớ ốm đau, nên không xứng với anh ấy, đúng không nào?”



Sự kinh ngạc của Aly là thật lòng: “Không phải, không phải. Ấy là tớ nói, sau này đằng ấy sẽ là người phụ nữ giàu nhất Trung Quốc. Tớ bảo với đằng ấy, bố anh Hiểu không phải là người có tiền bình thường đâu nhé.” Lâm Tinh cũng không biết mình có say thật không, cô tiếp tục truy hỏi: “Ông ấy cho đằng ấy bao nhiêu tiền. Đằng ấy nói xem nào, cho bao nhiêu?”



Aly nhìn Lâm Tinh, không trả lời thẳng câu hỏi: “Ôi, hôm nay đằng ấy say thật rồi, bị bệnh ấy mà bác sĩ vẫn cho uống rượu cơ à?”



Lâm Tinh nắm chặt bờ vai Aly chỉ sợ cô ta chạy mất: “Đằng ấy nói xem, Hân chết thế nào? Đừng nghĩ tớ không biết gì, tớ sẽ tố cáo.”



Aly gỡ tay Lâm Tinh, trừng mắt nhìn: “Đằng ấy tố cáo tớ, coi như tố cáo bố anh Hiểu. Đằng ấy bảo đã lấy anh Hiểu rồi cơ mà, vậy là tố cáo bố chồng! Hết chuyện rồi chứ!”



Nghe nói đến Ngô Hiểu, nghe nói đến lấy Hiểu, nghe nói đến bố chồng... Xem ra đấy là những chữ bi thương của một hạnh phúc, Lâm Tinh khóc, khóc thành tiếng. Những người chung quanh đổ dồn ánh mắt nhìn hai người. Những ánh mắt đồng tình lại như không quan tâm, tuy có chút hiếu kì nhưng lại khinh thường, giống như những cô gái như hoa như ngọc rượu say khóc lóc trong các quán bar, nếu không phải bị bạn trai đá vậy là gì! Aly ngồi bên khuyên giải: “Đừng khóc, đừng khóc. Hôm nay đằng ấy uống bao nhiêu rồi? Anh Khánh vừa phá sản lại thất tình, mất tiền mua rượu uống còn có lý. Đằng ấy vừa lấy chồng, là nàng dâu mới. Bố chồng là người có tiền có thế, không có lý do gì bỏ đi tìm niềm vui khác, đằng ấy khóc vì cái nỗi gì nào?”



Lâm Tinh càng khóc càng không nín nổi. Cô muốn trút hết nỗi oan ức trong lòng, nhưng đầu óc rối tung rối mù, không biết phải làm thế nào. “Không, ông ấy nhận tớ làm con dâu chỉ là để lợi dụng tớ. Ông ấy để tớ bước vào gia đình họ Ngô, đồng ý cho anh Hiểu lấy tớ, cho tớ tiền, chữa bệnh cho tớ, mời tớ ăn cơm, cho tớ ra nước ngoài, tất cả đều là lợi dụng. Tất cả đều là mua bán! Nếu không sợ tớ tố giác, họ sẽ không cần tớ.”



Aly vỗ vỗ vào lưng Lâm Tinh, để cho cái nức nở trôi xuống bụng, mặt khác thật lòng khuyên giải: “Thôi, chúng mình không tố giác, đằng ấy tố giác gì cơ chứ. Với lại, tố giác thì đằng ấy được gì, một đời vinh hoa phú quý, tố giác coi như hết. Mà anh Hiểu có đồng ý không? Nếu đằng ấy muốn sống suốt đời với anh ấy, đằng ấy tố giác thế nào? Đằng ấy có ngốc không chứ!”




Mặt Ngô Hiểu tái nhợt: “Bố anh bây giờ cũng là bố em, điều tra bố bây giờ là chuyện của công an. Chúng ta là con cái, làm sao có thể tố cáo bố được?”



Lâm Tinh nói: “Chúng ta có thể khuyên bố đầu thú, đầu thú tội sẽ nhẹ hơn.”



Ngô Hiểu nói: “Em biết đấy là chuyện hai sinh mạng. Em bảo bố đi đầu thú khác nào bảo bố đi chết?”



Ngô Hiểu nói khiến Lâm Tinh sợ hãi, cô không thể không hỏi thẳng: “Anh Hiểu, đấy là hai sinh mạng. Anh bảo em... bảo em giấu cho bố à?”



Ngô Hiểu không dám nhìn Lâm Tinh. Anh tránh ánh mắt cô, nói: “Nếu như, đấy là bố đẻ của em, người yêu thương em nhất, em cũng yêu thương người ấy nhất, liệu em có làm vậy không? Em đi tố cáo hay giúp đỡ?”



Lâm Tinh nói: “Em nên giúp đỡ, nhưng con người sống ở đời phải biết đâu là phải đâu là trái. Anh biết không, trước đây em vô cùng kính phục bố anh. Em thấy bố là con người tuyệt vời, là một doanh nhân có nhân cách vĩ đại. Bố có đồng ý hay không đồng ý chuyện của hai ta không sao, bố vĩ đại vẫn là con người vĩ đại. Nhưng lúc này, lúc này bố giết người, anh bảo em phải giúp thế nào? Anh biết đấy, người Trung Quốc rất trọng tình người, tình người lớn hơn tất cả. Nhưng anh để em và bố anh vào một chỗ, để chúng ta thành một nhà... em rất, rất sợ. Lòng em không thể nào tiếp nhận nổi. Nếu chúng ta biết rõ bố giết người mà còn che giấu cho bố. Vậy suốt đời chúng ta, suốt đời lòng chúng ta sẽ thế nào?”



Lâm Tinh nói rõ lập trường của mình, Ngô Hiểu nghe, cúi đầu im lặng. Lâm Tinh nói: “Anh Hiểu, anh nói ý nghĩ của anh xem nào.” Anh không nói gì, hai tay ôm đầu, cứ vậy im lặng. Lâm Tinh nói: “Ngày mai chúng ta về tìm bố, khuyên bố tự thú. Nếu che giấu cho bố thì cứ để bố giết em. Coi như em không có lỗi với bố.”



Cô hỏi: “Như thế được không?”



Ngô Hiểu không trả lời.



“Anh Hiểu, anh giận em đấy à?”



Ngô Hiểu không trả lời.



“Anh Hiểu, tại sao anh không nói gì? Giận em thì anh cứ nói giận em.”



Ngô Hiểu không trả lời.



Lâm Tinh khóc, hai tay bưng mặt đi vào phòng ngủ. Cô nghe thấy phía sau lưng có tiếng kẹt cửa, quay lại nhìn, Ngô Hiểu đã đi ra. Cô gọi to: “Anh Hiểu, anh đi đâu?” Trả lời cô chỉ có tiếng chân bước lộn xộn nơi cầu thang. Cô không kịp đi giày, cứ thế đuổi theo ra phố, trông thấy Ngô Hiểu đang sải bước, cô chạy theo sau, hỏi: “Anh Hiểu, anh định đi đâu?” Ngô Hiểu không nhìn cô, cứ thế cặm cụi đi. Lâm Tinh lắc lư tấm thân đi theo, cô đã nhọc lòng tốn sức lắm rồi, trước mắt tối đen. Cô đứng vịn tường, rồi từ từ ngồi xuống, mệt mỏi khóc không thành tiếng:



“Anh Hiểu...” Ngô Hiểu đứng lại, ngoái nhìn Lâm Tinh, trông thấy cô ngồi bệt nơi chân tường, chân không giày không tất. Anh đi tới, lôi cô đứng dậy. Cô khóc: “Anh định đi đâu...” Anh không nói gì, xốc cô lên lưng, quay về nhà.



Về đến nhà, anh đặt cô lên giường, dùng khăn ướt lau đôi chân lấm đất của cô. Lâm Tinh ôm anh, sợ anh lại bỏ đi lần nữa, ôm thật chặt, không buông. Ngô Hiểu lên tiếng:



“Ngày mai chúng ta về tìm bố.”



Đêm đã khuya, hai người nằm trên giường, lưng quay vào nhau, không ai biết ai đang nghĩ gì. Lâm Tinh một ngày một đêm không ngủ, buồn ngủ, không sao chống lại giấc ngủ ập đến. Chừng như cô chỉ chợp mắt được một lúc, lúc mở mắt, cửa sổ không kéo ri-đô, ánh sáng ban mai nhạt nhòa tràn vào, trông như một lớp sương mù. Lúc này cô phát hiện, trên cái giường trải lớp sương mỏng không có Ngô Hiểu. Cô vùng dậy hét to: “Anh Hiểu!” Chỉ có hồi âm mơ hồ. Trái tim cô đập dồn dập, chân trần chạy ra phòng khách, lại vào nhà vệ sinh, vào bếp, nhìn khắp lượt căn nhà nhỏ của họ, không thấy bóng Ngô Hiểu đâu.