Hẹn Ước Nơi Thiên Đường

Chương 31 :

Ngày đăng: 17:19 18/04/20


Ngô Hiểu về đến nhà.



Trời vẫn chưa sáng hẳn. Anh khẽ mở cửa, khẽ đóng cửa, cố gắng không gây tiếng động. Lúc đi qua phòng khách vào phòng ngủ, phát hiện bóng Lâm Tinh trong ánh sáng ban mai. Lâm Tinh đã mặc áo quần, ngồi trên sofa, ánh mắt bắt gặp ánh mắt Ngô Hiểu. Anh tránh ánh mắt, không nói gì, cứ vậy cúi đầu vào phòng ngủ.



Lâm Tinh vào cùng, cô cẩn thận hỏi: “Anh đi đâu đấy?”



Ngô Hiểu ngồi trên giường, không ngước lên, nói: “Ngủ không được, đi ra ngoài một lúc.”



Lâm Tinh biết lúc này không nên nói nhiều, cô cũng rối lòng như Ngô Hiểu. Cô cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, vào bếp làm bữa sáng, vừa làm vừa nín thở nghe động tĩnh trong phòng ngủ. Cô bày bữa sáng đơn giản lên bàn, đi vào phòng ngủ định gọi Ngô Hiểu, Ngô Hiểu vẫn ngồi cúi đầu buồn rầu bên giường, làm trái tim Lâm Tinh đau đớn, nát tan. Cô đi tới, quỳ xuống, ôm hai chân anh, nói: “Anh Hiểu, em biết anh rất buồn. Em cũng buồn như anh. Nhưng trong nhà anh là nam giới, anh phải giúp em thoát khỏi khó khăn. Anh đừng như thế, chúng ta phải kiên cường.”



Ngô Hiểu vẫn không ngước lên, Lâm Tinh không thấy nước mắt trong mắt anh. Cô xoa nhẹ bàn tay anh, hồi lâu sau anh mới dần phục hồi tri giác, ngón tay động đậy, có chút sức mạnh truyền sang hai bàn tay Lâm Tinh. Sau đấy anh rụt tay lại, đứng dậy, ra ngồi bên bàn ăn phòng khách. Lâm Tinh đến múc cháo cho anh. Cháo nấu bằng nồi áp suất, rất ngon. Hai người ngồi đối điện, lặng lẽ ăn như cái máy. Cháo nấu rất nhừ, nhưng cả hai không ai thấy ngon.



Ăn cháo xong, bánh mì trên mặt bàn không ai đụng đến. Lâm Tinh thu dọn bát đũa, nhìn Ngô Hiểu ngồi buồn trước bàn ăn, cô thử thăm dò: “Chúng ta có đi không?”



Ngô Hiểu lặng lẽ đứng dậy, mặc áo quần, đi giày. Họ khóa cửa, đi xuống, ra khỏi ngõ. Thành phố vừa đón những ồn ào đầu tiên của buổi sáng. Họ lên một chiếc taxi Hạ Lợi màu đỏ, đi vào dòng ô tô mỗi lúc một nhiều. Bốn mươi phút sau, cùng xuống xe ở cửa biệt thự Kinh Tây. Cổng biệt thự vẫn đóng kín, trong vườn không có tiếng chim. Lâm Tinh nhìn Ngô Hiểu, cô đi tới bấm chuông. Ra mở cửa vẫn là người giúp việc cũ còn ngái ngủ, nói với Ngô Hiểu, không biết đêm hôm qua rạng sáng nay ông Thiên đi đâu đấy, có thể buổi sáng đến thẳng Công ty, hai người có vào ăn sáng không. Ngô Hiểu vá Lâm Tinh không vào. Hai người lại ngồi xe đến cao ốc của Tập đoàn Trường Thiên tại Bắc Kinh, đến nơi vừa đúng giờ làm việc. Ở ngoài cửa văn phòng của ông, một nhân viên thư ký bảo với họ, ông Thiên vừa gọi điện đến, bảo hôm nay ông mệt, phải đi khám bệnh, không chắc đã về. Ông nhà mệt mà hai người không biết à? Không nói gì với hai người sao? Người thư ký hỏi ngược lại.



Lâm Tinh nghe, quay sang nhìn Ngô Hiểu. Vẻ mặt Ngô Hiểu không chút biểu cảm. Hai người lặng lẽ đi xuống, đứng ở cửa lớn, chưa biết phải đi đâu. Một chiếc ô tô chạy tới, dừng lại, có hai người từ trên xe bước xuống, theo bậc thềm đi lên. Bỗng một người gọi Lâm Tinh. Cô định thần nhìn lại, trong lòng thoáng chút sợ hãi, không ngờ gặp hai nhân viên cảnh sát mặc thường phục một lớn tuổi một trẻ tuổi ở đây.



“Ồ, hai người đến đây à.” Người lớn tuổi chặn họ lại, nói: “Đây là anh Hiểu phải không, thật may mắn, chúng tôi đang tìm.”



Lâm Tinh và Ngô Hiểu không còn cách nào khác, cùng nhìn hai viên cảnh sát.



Hai nhân viên cảnh sát mặc thường phục nhờ người của Công ty mở cửa phòng họp. Trong phòng họp, họ bắt đầu hỏi chuyện hai người. Viên cảnh sát lớn tuổi hỏi, viên cảnh sát trẻ tuổi ghi chép.



Viên cảnh sát lớn tuổi hỏi Lâm Tinh trước: “Hôm kia, Lưu Văn Khánh bị giết ở khu nghỉ dưỡng Hồ Thông Thiên, có phải là bạn thân của cô không? Trước ngày anh ta bị giết, hai người có gặp nhau không?”



Lâm Tinh gật đầu: “Có!”



“Gặp nhau hôm nào?”



Lâm Tinh đang định trả lời thì viên cảnh sát trẻ tuổi hỏi thêm, câu hỏi chừng như để ghi lại một cách tỉ mỉ hơn. Lâm Tinh nhìn anh ta, trả lời:
“Tôi nghĩ, cô biết tỉ phú bị thua kia là ai.”



Lâm Tinh im lặng, cúi đầu nhìn làn nước xanh, nhìn lớp bèo trong gió, rồi lắc đầu, tránh ánh mắt viên cảnh sát chừng như đã nhìn thấy tất cả, nói:



“Không!”



Viên cảnh sát lớn tuổi nhìn cô hồi lâu, thở dài, nói: “Cô Tinh, cô mới hơn hai mươi tuổi. Tôi sống hơn cô ba chục năm trời, cần nói với cô một câu, ai cũng có niềm riêng tư, việc gì lợi cho mình, việc gì không lợi cho mình, ai cũng biết suy tính. Nhưng suy tính không phải không có giới hạn, không phải cái gì có lợi cho mình cũng nhất định phải làm. Tôi biết các bạn trẻ bây giờ không coi trọng lắm nguyên tắc phải trái, mà coi trọng cảm giác cá nhân. Tất cả đều theo cảm giác. Nhưng cái trò cảm giác không ai giống ai. Cùng một sự việc anh cảm giác thế này, người khác lại không như thế, hoàn toàn tùy từng người. Nhưng đối với một xã hội, một con người, làm việc gì cũng phải có tiêu chuẩn. Tôi không biết trong cảm giác của cô có còn những chữ như đạo nghĩa và lương tâm hay không. Nếu không còn thì câu nói của tôi coi như vô ích.”



Những câu nói của người cảnh sát lớn tuổi, dù là ý nghĩa sâu xa, dù là chỉ bảo, giáo dục, Lâm Tinh chỉ còn biết im lặng nghe. Nỗi buồn tủi và bất bình trong lòng không có cách nào giải thích và trách cứ. Cô hận người cảnh sát lớn tuổi đã chích vào nỗi đau của cô. Đích thực cô đã là một con người mất hết lương tâm. Cô nghĩ, tất cả chỉ vì Ngô Hiểu. Cô rất yêu Ngô Hiểu! Cô cảm thấy ánh mắt của người cảnh sát lớn tuổi vẫn thiêu đốt khuôn mặt mình. Cô bối rối cúi đầu, nói:



“Cho tôi suy nghĩ. Ông vẫn nói các ông kiên nhẫn chờ đợi cơ mà.”



Viên cảnh sát trẻ tuổi chêm vào: “Kiên nhẫn của chúng tôi cũng có hạn.”



Viên cảnh sát lớn tuổi gật đầu tỏ ra khoan dung độ lượng, nói: “Cũng được, chúng tôi để cho cô một thời gian. Nhưng có câu này cũng phải nói với cô. Cuối cùng cô không nói gì thì vụ án cũng sẽ bị phá. Cũng nói với cô, đây là vụ án đối với chúng tôi không phải là phức tạp đặc biệt. Nếu thật sự không được, chờ phá xong án chúng tôi sẽ đến tìm cô. Chúng tôi sẽ nói với cô những điều cô giấu diếm. Đến lúc ấy chúng tôi sẽ nói cô đã sai ở đâu, phải chịu trách nhiệm trước pháp luật điểm nào, thế nhé!”



Viên cảnh sát lớn tuổi nói xong câu ấy rồi đi cùng người trợ lý. Những lời nói của ông không che đậy sự bực mình và đe dọa, nhưng cũng rất đúng. Mưa mỗi lúc một to, hồ sen dưới nhà thủy tạ phát ra những âm thanh gấp gáp giống như hơi thở mạnh mẽ trong lòng Lâm Tinh. Cô ngồi nguyên chỗ cũ, cho đến khi không trông thấy bóng hai viên cảnh sát mới đứng dậy. Cô không gọi cho Ngô Hiểu, cứ thế đội mưa về nhà. Nhà vắng vẻ. Cô biết Ngô Hiểu không có nhà, nhưng về đến nhà không thấy anh lòng vẫn trống trải và mất mát. Từ sáng đến lúc này, trong bụng cô mới có lưng bát cháo loãng, đói và rét hành hạ cơ thể ướt nước mưa. Cô vừa thay đồ vừa chảy nước mắt, đi vào bếp tìm cái ăn, ăn miếng bánh mì sáng nay còn lại. Đang ăn, cô bỗng khóc to, vừa khóc vừa nói: “Anh Hiểu, về với em nhanh lên, anh đang ở đâu?”



Cô không thể một mình chịu đựng tất cả. Tất cả trách nhiệm, tất cả nghĩa vụ, tất cả tình nghĩa, tất cả bí mật. Cô cần có Ngô Hiểu giúp đỡ, nhưng anh không có mặt. Lúc có mặt anh cũng im lặng không nói gì. Sự im lặng của anh là áp lực lớn nhất, khiến cô không biết nói gì, làm gì, khiến cô không dám nói to ai đúng ai sai.



Cô không nuốt nổi miếng bánh mì khô khốc. Một lần nữa cô chạy ra cửa, chạy vào cơn mưa, chạy ra trạm điện thoại công cộng nơi đầu phố, ra sức gọi cho Ngô Hiểu, gọi cả trăm lần, cả trăm lần anh không về. Cô lại gọi vào máy đi động. Trong máy đi động là giọng con gái, giọng nói rành rọt rõ ràng anh không ở trong vùng phủ sóng. Cô đứng dưới mái che của trạm điện thoại công cộng, nhìn mưa to trước mặt giống như một mình giữa mênh mông đại dương không nơi nương náu. Một lần nữa cô cầm máy, bấm vào số máy đi động của viên cảnh sát lớn tuổi.



Rất nhanh chóng, giọng nói trấn tĩnh của viên ảnh sát lớn tuổi vang lên ở đầu kia đường dây: “A-lô, xin hỏi cô là ai?” Hơi thở của Lâm Tinh gấp gáp. Cô cầm máy, chừng như không kiềm chế nổi giọng run run:



“Các ông, các ông cho bắt ngay Lí Đại Công. Chính ông ta đã giết Lưu Văn Khánh! Các ông bắt ông ta đi!”



Nói xong, cô dập máy, quỳ xuống khóc to. Cô gào thật to trong màn mưa trắng trời:



“Tha thứ cho em, anh Hiểu...”