Hẹn Ước Nơi Thiên Đường
Chương 33 :
Ngày đăng: 17:19 18/04/20
Suốt cả ngày Ngô Hiểu không về. Mưa đã tạnh, Lâm Tinh mấy lần ra đứng ở đầu phố chờ anh. Cô sốt ruột muốn nói với anh, hai nhân viên công an thường phục nói với cô trên nhà thủy tạ trong hồ Công viên Trung Sơn. Họ nói với cô về lương tri và trách nhiệm trước pháp luật của mỗi người.
Cô không biết mình tố cáo ông Công tức là đã tố cáo ông Thiên. Cô không biết làm như thế Ngô Hiểu có giận không. Sự im lặng của Ngô Hiểu làm cho cô lo lắng, không biết anh lén đi tìm bố hay cố tình tránh không về nhà. Rất muộn Ngô Hiểu vẫn không về. Nửa đêm Lâm Tinh nằm khoanh trên sofa ngủ quên lúc nào không biết, tỉnh dậy đã là sáng hôm sau. Cô sợ hãi phát hiện không biết Ngô Hiểu đã về lúc nào. Cái áo ngoài của anh để trên giường không thấy đâu. Cô chạy ra gọi anh, anh không về. Suốt nửa năm yêu và lấy nhau, cô vẫn cho rằng mình và Ngô Hiểu trở thành một tổng thể khăng khít thân mật, nhưng hôm nay mới phát hiện mình chưa thật hiểu anh.
Vậy Ngô Hiểu có hiểu Lâm Tinh không?
Cô gọi điện cho bạn anh trong ban nhạc, hỏi thăm Ngô Hiểu ở đâu. Các bạn trong ban nhạc không biết, cả ngày hôm qua anh không đến. Qua khẩu khí của Lâm Tinh, các bạn trong ban nhạc biết chắc giữa cô và Ngô Hiểu có chuyện không vui. Họ hỏi Lâm Tinh có việc gì, phải chăng hai người cãi nhau? Lâm Tinh nói không phải, cô có việc cần tìm Ngô Hiểu.
Cô rất muốn ra phố tìm anh, nhưng biết tìm đâu? Bắc Kinh quá rộng! Hơn nữa, cô không dám rời nhà, sợ Ngô Hiểu về, mỗi người đi một ngả. Quả nhiên, buổi trưa Ngô Hiểu về. Anh giống như cả đêm không ngủ, mặt bẩn thỉu, hai mắt đỏ đọc. Anh vừa vào nhà, Lâm Tinh cảm thấy có chuyện gì đó, chưa bao giờ cô thấy sắc mặt Ngô Hiểu khó coi đến thế: không cười, không giận, không nói năng, như muốn khóc, nhưng lại không có nước mất
Lòng Lâm Tinh tan nát, hỏi anh: “Anh Hiểu, suốt một đêm một ngày vừa rồi anh đi đâu? Em lo quá!”
Ngô Hiểu đứng trước cửa sổ quay lưng về phía Lâm Tinh. Cô hỏi mãi mà anh không nói. Giọng anh lạc hẳn đi, lời lẽ của anh giống như người điên nói lảm nhảm. Mỗi câu nói của anh khiến Lâm Tinh phải run lên.
“Anh đi tìm bố. Chiều hôm qua mưa to... Bố hẹn anh sáng nay đến bãi sông. Anh đến tìm, bố bảo hôm nay đưa bố đến một nơi... Ở bãi sông ấy, hồi nhỏ anh vẫn thường ra chơi với bố. Bố rất thích tập lái xe ở đấy... lái xe ở đấy rộng rãi. Anh đến đấy. Bãi sông nắng đẹp, rất đẹp. Bố đã ở đấy rồi. Anh trông thấy xe của bố, ở đấy chỉ có nắng, chỉ có hai chiếc ô tô đã đậu từ lâu. Anh đi tìm, anh hỏi bố có ở đây không...”
Ngô Hiểu khóc nức nở, khóc tưởng như không thể nín nổi. “Bố có ở đấy, bố ở trong xe... Bố gọi anh đến, gọi anh đến để cùng anh đến một nơi. Chắc chắn bố không muốn chết. Nếu không bố sẽ không, sẽ không nói chào con...” Hai tay Ngô Hiểu che mặt, ngăn dòng nước mắt. Lâm Tinh hoảng sợ, hiểu được những lời nức nở của anh. Cô sợ, toàn thân tê dại, cảm thấy mình và Ngô Hiểu, gia đình của họ, bước đến bờ vực đổ vỡ. Cô thoáng hiểu nhưng vẫn hỏi lại: “Anh Hiểu, anh nói gì? Anh bảo bố thế nào?”
Ngô Hiểu khóc không thành tiếng. Lâm Tinh đi tới ôm anh, anh né tránh. Anh vừa khóc vừa nói: “Tại sao em hại bố?”
Lâm Tinh cũng khóc: “Anh Hiểu, em không, em không làm hại bố! Anh đừng nói thế...”
Qua giọt nước mắt Lâm Tinh như trông thấy giữa cô và Ngô Hiểu đang có vết rạn vỡ, đồng thời cô nghe thấy những âm thanh “không, không” trong vết rạn vỡ. Lòng cô sợ hãi cực điểm. Âm thanh ấy mỗi lúc một to, làm cô bừng tỉnh trong cơn mê dại. Cô nghe có tiếng gõ cửa.
Cả hai cùng không khóc nữa, đứng ngây trong tiếng gõ cửa. Lâm Tinh lau khô nước mắt, tay chân đờ đẫn ra mở cửa. Cô chưa kịp phản ứng thì mấy nhân viên cảnh sát chưa hề gặp mặt với đầy đủ súng ống ập vào nhà.
Cảnh sát hỏi Ngô Hiểu mặt đầy nước mắt: “Có phải anh tên là Ngô Hiểu?”
Lâm Tinh hỏi: “Các anh đưa gì vào cho anh ấy?”
Người chơi dương cầm nói: “Áo quần, thức ăn, còn đưa thêm một ngàn đồng.”
Lâm Tinh hỏi: “Anh ấy có nhận không?”
Người chơi dương cầm nói: “Cảnh sát không cho nhận thức ăn nhưng áo quần và tiền thì nhận.”
Lâm Tinh sững sờ hồi lâu sau mới nói được một câu: “Anh ấy có hỏi gì em không?”
Cô nhìn miệng người chơi dương cầm, sợ anh nói không. Cô không biết mình có thể chịu đựng nổi được tiếng trả lời “Không” hay không. Người chơi dương cầm vẻ mặt buồn buồn, nhìn đi chỗ khác, chần chừ hồi lâu mới nói: “Không!”
Lâm Tinh quay mặt ra phía cửa sổ. Cô không muốn đối mặt với câu trả lời tàn nhẫn ấy.
Người chơi dương cầm cũng trầm mặc hồi lâu, rồi đứng dậy, nói: “Tôi về nhé!” Anh nhìn Lâm Tinh cúi đầu, hai tay che mặt, muốn khuyên: “Có thể cậu ấy cho rằng... họ bảo... cô đã bán cậu ấy. Tôi đến thăm cô, không bảo với hai người kia trong ban nhạc. Nhưng tôi muốn nói thật tình hình của cậu ấy, nếu cô muốn biết. Dù sao thì ở trong đó cậu ấy vẫn ổn, nghe nói không bị đánh.”
Người chơi dương cầm đi rồi, Lâm Tinh ngồi ôm mặt, muốn khóc nhưng không dám khóc. Phòng bệnh có sáu bệnh nhân, có y tá, hộ lý và người nhà bệnh nhân ra ra vào vào. Cô không muốn để người khác chú ý.
Mấy hôm sau người chơi dương cầm gọi điện báo cho cô biết ngày mở phiên tòa xét xử Ngô Hiểu. Anh ta nói tốt nhất cô đừng dự, sợ sẽ bị sốc. Nhưng hôm mở phiên tòa, cô vẫn xuất viện ra dự vì cô rất muốn được thấy Ngô Hiểu.
Phiên tòa nhỏ hơn cô hình dung. Chỗ ngồi dự thính đông chật. Trong số người dự, cô thấy ban nhạc Thiên Đường không đầy đủ. Ba người trong ban nhạc trông thấy cô, nhưng không ai chào hỏi cô. Nghe những người chung quanh bàn tán, cô biết đến dự hôm nay phần đông là những fan hâm mộ Ngô Hiểu.
Ngô Hiểu được dẫn ra. Lâm Tinh không dám nhìn anh. Tóc anh chưa bao giờ cắt ngắn như vậy, tưởng như chỉ còn một lớp mịn màng. Tóc ngắn trông anh có cái vẻ buồn tủi trẻ con, chỉ có thần sắc đờ đẫn, tê dại. Sau phần thủ tục phiên tòa, công tố viên đọc cáo trạng. Cáo trạng buộc tội anh trong vụ Lí Đại Công giết người anh biết mà không tố cáo, còn định giúp bố chạy trốn, phạm tội che giấu tội phạm, đề nghị tòa xét xử theo luật định. Sau phần cáo trạng đến phần luật sư bào chữa. Tuy là luật sư chỉ định, nhưng ông vẫn tỏ ra khảng khái, hiên ngang, chứng lý đầy đủ. Luận điểm chủ yếu của luật sư là, bị cáo không biết bố phạm tội, không cố tình che giấu tội phạm. Tiếp theo là phần điều tra của tòa, hai bên cùng đưa ra nhân chứng, vật chứng. Trong phiên tòa này Lâm Tinh biết, phía cảnh sát khám thi thể ông Thiên tìm được tấm vé máy bay đi Quảng Châu. Công an đến phòng vé của hàng không điều tra được biết, trên phiếu gốc ghi tên người mua vé là Ngô Hiểu, số điện thoại để lại cũng của anh.
Đấy chẳng phải là bằng chứng vững chắc hay sao?