Hẹn Ước Nơi Thiên Đường

Chương 36 :

Ngày đăng: 17:19 18/04/20


Lúc này Lâm Tinh mới ý thức được thế nào gọi là bệnh tình nguy kịch. Cô phát hiện mình đang đứng trước ngã ba cuộc đời, đã trông thấy ngôi nhà mồ đứng trong gió rét mưa dầm. Điều này không phải chỉ tin vào lời đe dọa của thầy thuốc, ngay cả cảm giác của bản thân cũng đã chứng minh điều đó. Chứng buồn nôn gia tăng, hàng ngày sốt nhẹ, bả vai tê mỏi như người trúng gió, huyết áp cao bất thường. Bác sĩ nói: “Tất cả đều vì thận!”



Tưởng chừng như để hô ứng với những triệu chứng ấy, chỉ số độc tố trong máu đều vượt mức cho phép. Trong tình huống đó, lọc máu phải đủ ba lần một tuần. Tốt nhất, nếu có điều kiện, mỗi ngày lọc máu một lần. Có điều kiện hơn nữa, phải thay thận ngay. Bệnh này không khó chữa, phác đồ điều trị cũng đơn giản. Vấn đề đầu tiên duy nhất là tiền đâu?



Bác sĩ nói: “Chồng cô đâu, bảo anh ấy đến bệnh viện. Chúng tôi bàn với anh ấy. Đây không phải chuyện chơi. Tại sao gần đây chẳng thấy anh ấy? Có thể vô trách nhiệm đến thế cơ à?”



Lâm Tinh che giấu: “Anh ấy đi nước ngoài, đi có việc cần.”



Bác sĩ nói: “Đi nước ngoài, như vậy càng có tiền.”



Lâm Tinh giải thích qua quýt: “Tôi sợ anh ấy lo, cho nên không cho anh ấy biết.”



Bác sĩ không thể hiểu nổi giữa vợ chồng nhà này đã xảy ra chuyện gì, không tiện hỏi, vậy là ông đổi hướng: “Vậy cơ quan cô, bảo người của cơ quan đến đây. Cơ quan có biết không?”



Lâm Tinh cũng đành bịa: “Tôi chưa nói với cơ quan. Cơ quan biết tôi có bệnh này sẽ cho thôi việc.”



Bác sĩ nói: “Nếu như vậy đừng trách chúng tôi nói gở, cô không muốn sống nữa à?”



Lâm Tinh nghĩ: cơ quan ai đến, đến rồi liệu có thể làm được gì?



Hiện tại số tiền hàng tháng của cô thu được cũng khó duy trì mỗi tuần một lần lọc máu. Tuy cái nhà ở ngõ Tĩnh Nguyên đã cho thuê, mỗi tháng thu ổn định hai ngàn năm trăm đồng, hơn nữa người thuê chồng tiền sáu tháng. Nhưng căn hộ cô thuê ở ngõ Dương Châu mỗi tháng một ngàn bảy trăm đồng, cũng đã trả trước tiền thuê nửa năm. Tình hình hiện tại không thể ở nổi căn hộ này, nhưng lại không thể dọn đi đâu. Căn hộ hai phòng ở ngõ Dương Châu là nơi duy nhất cô và Ngô Hiểu có thể gặp nhau. Cho nên phải kiên trì ở đây chờ anh một ngày nào đó quay về, cho dù chỉ về thăm, chỉ cần nhớ lại cuộc sống những ngày qua... Cô đã từng nghĩ và đã chuẩn bị tâm lý Ngô Hiểu mất tích càng lâu, hy vọng hai người gặp lại càng ít. Nhưng cô không thể dọn đi đâu. Một khi dọn khỏi ngõ Dương Châu, Ngô Hiểu sẽ không tìm thấy cô. Anh quay về gõ cửa, trông thấy một khuôn mặt xa lạ, sau đấy quay ra, đi xuống... Cảnh tượng ấy đối với họ, không nghi ngờ gì nữa chính là cuộc chia li thực sự.



Ngoài số tiền cho thuê nhà vừa thu được trừ đi khoản tiền thuê nhà còn lại, mỗi tháng lĩnh ở tòa soạn báo ba trăm đồng tiền nghỉ ốm. Tiền nhuận bút viết bài cho các báo cũng được bốn, năm trăm đồng - nếu sau này còn khỏe mạnh có thể tiếp tục viết. Những khoản tiền ấy cộng lại, trừ tiền ăn uống tiêu pha tối thiểu trong tháng, rõ ràng không đủ chi phí chạy thận lọc máu mỗi tuần một lần, không thể nói mỗi tuần ba lần hoặc mỗi ngày một lần, lại càng không thể nghĩ đến chuyện thay thận.



Đấy là con đường cô tự tìm. Thật ra con đường sống hoặc đi vòng, hoặc đi thẳng, cô đều có thể đi, hoàn toàn có thể không tốn sức lựa chọn và gánh chịu mọi cách trị liệu. Trong tủ của cô ở ngõ Dương Châu vẫn khóa có một tệp sổ gửi tiền mới tinh, có ngân hàng Trung Quốc, có ngân hàng Công Thương, có ngân hàng Xây Dựng, có cả ngân hàng Chiêu Thương, cộng tất cả là bảy triệu chín trăm chín mươi ngàn chẵn. Nhưng đấy không phải là của cô. Trong mỗi sổ gửi tiền đều ghi rõ hai chữ Ngô Hiểu.



Dù chết cô cũng không đụng vào khoản tiền đó. Quan hệ giữa cô và Ngô Hiểu chỉ là tình yêu, không phải quan hệ tiền bạc. Nếu nói ở đời này còn có cái gì đó chân thật, không lẫn tạp chất, đấy là tình yêu của cô dành cho Ngô Hiểu. Cô nghĩ, nếu linh hồn mình không còn, vậy chữa bệnh này để làm gì? Sợ gì bệnh trầm trọng? Thà chết sớm để còn được sớm đầu thai làm người.


“Thưa bác sĩ, mổ hay sao ạ?”



“Đúng vậy.” Vị Chủ nhiệm khoa tiết niệu đã ngoài năm mươi, xưa nay ít nói đùa, là một trí thức cũ rất điển hình. Ông nhắc lại: “Chúng tôi thay quả thận hỏng cho cô.”



“Thay thận ạ?”



Trợ lý bác sĩ Chủ nhiệm là một bác sĩ trẻ, nói chen vào: “Nếu không thay thận coi như hết khả năng, không phải dọa cô, thôi chuẩn bị nhanh lên.”



Bác sĩ Chủ nhiệm nói: “Giai đoạn đầu, chúng tôi kiểm tra sức khỏe toàn diện cho cô. Tình hình của cô, chúng tôi cũng đã rõ. Sau đấy, sẽ chọn một quả thận tương thích...”



Lâm Tinh nghi ngờ mình chưa tỉnh ngủ. Cô cố ý nói to để kích thích tri giác: “Thưa bác sĩ Chủ nhiệm, tôi chưa bao giờ nói thay thận, tôi chưa bao giờ nói.”



Bác sĩ Chủ nhiệm nhìn cô, nói: “Cô có biết tình trạng hiện nay của cô cứ kéo dài sẽ dẫn đến hậu quả nào không?”



Mũi Lâm Tinh cay nồng, vành mắt đỏ lên. Từ sau khi cô bị bệnh này, không một ai, các bác sĩ, kể cả bác sĩ Chủ nhiệm không nói đến tiếng chết. Người làm thầy thuốc lại càng tránh từ ấy. Vừa rồi bác sĩ Chủ nhiệm nói đến chết, nhưng cũng tránh chữ chết. Cô nghĩ, mình không có bố mẹ, không có người thân, Ngô Hiểu bỏ đi, thế giới này đối với cô không còn gì luyến tiếc, cô không sợ nói đến chữ chết:



“Thưa bác sĩ Chủ nhiệm, tôi biết tôi sắp chết, không nghĩ mình có thể sống được bao lâu nữa...”



Bác sĩ Chủ nhiệm và bác sĩ trợ lý đưa mắt nhìn nhau, hình như không ngờ làm cho tâm trạng Lâm Tinh trở nên buồn thương đến vậy. Người bác sĩ trẻ cười, rồi nói: “Đừng bi quan như vậy, cô còn trẻ lắm.”



Bác sĩ Chủ nhiệm cổ vũ: “Đấy là trước kia, trước kia tôi không dám nói. Bây giờ thì cô đã đủ khả năng phẫu thuật rồi. Chúng tôi nhất định chữa trị khỏi bệnh cho cô. Chúng tôi đủ tin, mà cô cũng nên tin tưởng.”



Lâm Tinh vẫn không hiểu.



Bác sĩ trẻ nói: “Chi phí cho ca mổ, bạn của cô đã ứng trước, cô cứ yên tâm.”



Lâm Tinh vẫn không dám tin, hỏi lại: “Ai cơ ạ? Bạn của tôi?”