Hẹn Ước Nơi Thiên Đường
Chương 8 :
Ngày đăng: 17:19 18/04/20
Văn Khánh đứng trong hành lang tối. Ánh đèn từ trong phòng khách hắt ra cứ lay động trên khuôn mặt anh. Vẻ chán chường không thuốc chữa trên mặt hiện rõ sự lo lắng trong anh.
Lâm Tinh quên mất mình đã bao lâu không gặp anh, cũng không ngờ Văn Khánh lại vậy. Vẻ mặt tối sầm, râu ria tua tủa, áo quần không biết bao lâu không thay, nồng nặc mùi rượu... Lâm Tinh sợ, không dám để anh vào nhà. Nhưng anh ta bước vào, không chờ Lâm Tinh lên tiếng, cứ vậy quỳ thụp xuống trước mặt cô. Không chờ Lâm Tinh nói, nước mắt anh đã đầm đìa. Đây là Văn Khánh ư? Cô đứng ngơ ngác, không biết nên bỏ chạy hay đỡ anh dậy? Đây là người yêu trước kia của mình ư? Đây là Văn Khánh tự tin, đa mưu túc trí, nội tâm mạnh mẽ ư? Bất luận thế nào, Văn Khánh đang thê thảm quỳ trước mặt cũng làm Lâm Tinh phải xúc động. Xem ra sự vô tình của con trai chỉ là một thứ biểu tượng. Vẻ thất tình của Văn Khánh còn đáng thương hơn con gái. Lâm Tinh nghĩ, cứ coi như Văn Khánh bỏ cô, cô cũng không đến nỗi nhếch nhác thảm hại đến mức này. Cho nên, tâm lý học đã nói, thực tế con trai yếu đuối hơn con gái là hoàn toàn được thực tế chứng minh. Trông thấy sự yếu đuối của con trai, bản thân sẽ ý thức được sự kiên cường của mình. Lâm Tinh khoan dung tha thứ đưa tay ra, muốn đỡ Văn Khánh đứng dậy. Cô hỏi: “Anh sao thế?”
Văn Khánh không đứng dậy. Anh ngước lên nhìn Lâm Tinh, ánh mắt cầu cứu van xin: “Tinh, em cứu anh, cứu anh với!” Lâm Tinh chợt sợ hãi, cô không biết Văn Khánh có chuyện gì.
Văn Khánh nói: “Anh thế là hết, thua sạch rồi! Tiền của anh, tiền của mẹ, tiền của anh trai, của chị dâu, tiền của bạn bè, tất cả đều mất sạch. Họ sẽ ăn thịt anh, anh không còn đường nào thoát thân.”
Lúc này Lâm Tinh mới hiểu, trái tim mềm yếu trong giây lát bỗng trở nên cứng rắn. Cô đã hiểu, nhưng vẫn cố tình hỏi:
“Cuối cùng thế nào?”
“Cổ phiếu của Công ty đầu tư - thương mại Trường Thiên ba hôm nay sụt thê thảm. Anh đặt mua hai triệu cổ phiếu, chỉ trong chốc lát mất sạch. Em biết không, tiền anh đi vay, tất cả đều vay.”
“Ông Kim của công ty Trường Thiên không nói gì cho anh biết à? Anh rất thân với ông ấy cơ mà?”
Giọng nói của Lâm Tinh đầy châm biếm. Nhưng tinh thần Văn Khánh hoàn toàn suy sụp, không còn biết lời nói tốt xấu ra sao.
Ngô Hiểu gật đầu, nhưng rồi nói ngay: “Nhưng ông ấy là ông ấy, mình là mình.”
Lâm Tinh hỏi: “Theo anh, bố đã thành công như thế nào?”
Ngô Hiểu có phần lúng túng: “Gian khổ phấn đấu...”
Lâm Tinh nói nửa đùa nửa thật: “Trong môi trường xã hội hiện nay, bố anh phát tài to như vậy, có một tập đoàn công ty to như vậy, chắc hẳn cũng trốn thuế, hối lộ đấy nhỉ?”
Ngô Hiểu không trả lời ngay, anh đứng thẳng người, nhìn Lâm Tinh, nói: “Mình biết, bạn không thích ông ấy.”
Lâm Tinh vội giải thích: “Không không, em chỉ muốn tìm hiểu, trong xã hội ngày nay những doanh nghiệp thành công phải chăng tất cả đều có một người tài giỏi lãnh đạo, những doanh nghiệp làm ăn thua lỗ, phải chăng đều do lũ sâu mọt hoặc kẻ ngu đần cầm đầu?”
Ngô Hiểu hỏi: “Có phải đấy là chủ đề mà bạn làm việc, phỏng vấn vừa rồi?”
Lâm Tinh cười cười, gật đầu rồi lại lắc đầu: “Không phải, không phải.” Cô nói: “Em viết một báo cáo văn học về hai mươi năm cải cách mở cửa của Tập đoàn Trường Thiên, nhưng bố anh tạo sự thích thú đặc biệt. Bây giờ rất nhiều người trẻ hiếu kì như em. Khi thấy một doanh nghiệp thành công, thấy các vị lãnh đạo doanh nghiệp trong cuộc cạnh tranh đẫm máu quyết liệt, cuối cùng đứng trên đỉnh cao thắng lợi, không nhất thiết họ muốn biết các ông chủ doanh nghiệp đã giành thắng lợi bằng cách nào trong cuộc cạnh tranh. Nhưng họ muốn biết có phải những người anh hùng ấy chỉ dựa vào sự phấn đấu, trí tuệ, lòng chân thành của mình để có được tất cả? Phải chăng những con người ấy không cần so đo tính toán, không cần phải tàn nhẫn, không cần lừa đảo, ngụy trang, không cần nói dối? Phải chăng những con người ấy không từ một thủ đoạn nào để đạt mục đích? Đấy không phải chủ đề của chuyến viếng thăm, làm việc của em, mà là em muốn biết mọi bí mật. Em muốn biết trong thời đại không có anh hùng này nếu như xuất hiện một anh hùng, thì đấy là con người thế nào?”