Heo Yêu Diêm Vương

Chương 1 :

Ngày đăng: 04:24 20/04/20


“Heo Con, ngày

mai cậu chớ có ra ngoài nhé.”



“Vì sao?”



“Ngày mai là rằm tháng Bảy âm lịch, âm khí thịnh,

không nên ra ngoài.”



Âm khí thịnh, không nên ra ngoài?



Cổ ngữ cũng lôi ra dùng rồi, hóa ra âm lịch kết hợp

thêm một chút khí chất cổ điển liền lộ rõ vẻ nguy hiểm nhỉ.



“A La à, cậu mê tín quá đó.” Chúc Tiểu Tiểu biệt danh

là “Heo Con” cắn chiếc thìa nhỏ, tỏ vẻ rất không đồng ý. Mùi vị thơm ngon của

ly kem khiến cô vui vẻ đến mức híp cả mắt lại, tiện miệng hỏi: “Vậy tại sao rằm

tháng Bảy các năm trước đều không có chuyện gì xảy ra?”.



“Năm nay không giống.”



“Vì sao lại không giống?” Tiểu Tiểu luôn luôn có rất

nhiều câu hỏi.



Tề Nghiên La gõ gõ bộ móng tay được tô vẽ cẩn thận đẹp

đẽ của mình lên bàn, có chút không nhẫn nại: “Từ đâu ra mà lại lắm ‘vì sao’ như

vậy, mình nói với cậu chuyện này đương nhiên là có lý do, cậu cứ nghe mình là

được rồi”.



Tiểu Tiểu đã quá quen với tính cách mạnh mẽ nóng nảy

của người bạn tốt này nên cũng chẳng buồn so đo nữa, cô lại đút một miếng kem

vào miệng, cười hi hi rồi xua xua tay nói: “Chuyện không biết đương nhiên là

phải hỏi rồi, khát vọng kiến thức là yếu tố quan trọng thúc đẩy nhân loại chúng

ta phát triển đi về phía trước mà”.



“Nói bậy!”, Tề Nghiên La hừ một tiếng, đẩy cốc kem của

mình tới trước mặt Tiểu Tiểu, nhìn cô mặt mày hớn hở, không chút khách khí nhận

lấy, không kìm được bèn dội cho cô một gáo nước lạnh: “Cậu đã khát khao kiến

thức như vậy, vì sao không bước một bước lớn về phía trước, tìm được một công

việc thật tốt, làm một người thành công trong lĩnh vực của mình?”.



“Ai da, câu này làm tổn thương người khác quá đấy. A

La, khi cậu nói có thể bớt nhẫn tâm đi một chút được không?” Tiểu Tiểu vừa ăn

một miếng lớn, vừa làm bộ đáng thương.



Xin việc không thuận lợi vẫn luôn là điều khiến Tiểu

Tiểu phải đau lòng. Cô và A La là bạn cùng lớp, đều là sinh viên đại học mới

tốt nghiệp năm nay. Những bạn học khác đều đã có việc làm rồi. A La thì càng

chẳng phải nói, khi mới là sinh viên năm hai đã có công ty đến mời làm việc.

Chỉ có Chúc Tiểu Tiểu từ khi rời khỏi ghế nhà trường tới nay cũng đã mấy tháng

rồi mà vẫn chưa tìm được việc. Chuyện này quả thực khiến cho cô vô cùng sốt

ruột.



Chúc Tiểu Tiểu có khuôn mặt rất trẻ con, cặp mắt tròn

tròn, khuôn mặt bầu bĩnh, cái miệng xinh xắn, hồi còn nhỏ ai gặp cũng đều khen

cô đáng yêu. Nhưng khi lớn lên vẻ ngoài như thế này lại trở thành một thứ phiền

phức. Khuôn mặt trẻ con của cô, chẳng công ty nào muốn nhận cả. Không đủ chín

chắn, già dặn thì chẳng nói làm gì, nhưng có công ty còn nói, trông cô chẳng có

chút tố chất chuyên nghiệp nào cả.



Tố chất chuyên nghiệp lẽ nào chỉ dùng để nhìn? Tiểu

Tiểu rất không phục. Sớm biết sẽ thế này, lúc đầu cô đã đi học để làm cô giáo

mầm non. Sau khi tốt nghiệp, làm một cô nuôi dạy trẻ, chắc chắn không có ai chê

bộ dạng của cô đã lớn rồi mà trông vẫn trẻ con nữa. Nhưng trên thực tế, từ khi

Tiểu Tiểu còn nhỏ, lý tưởng của cô chính là trở thành một cảnh sát trừ bạo an

dân, cho nên cô rất có hứng thú với Taekwondo. Tuy nhiên, việc phải tiêu tốn

một khoản tiền để cho cô vận động chân tay, rèn luyện sức khỏe thì bố mẹ rất

ủng hộ, còn chuyện cô muốn làm cảnh sát thì họ tuyệt đối không đồng ý. Nhưng

nói đi cũng phải nói lại, với hình thức này của cô, thật sự không biết cục cảnh

sát có thể tiếp nhận nổi hay không?



Dù gì, hiện thực tàn khốc chính là: Hôm nay Tiểu Tiểu

đi phỏng vấn lại thất bại. Thế là cô tìm A La ra ngoài ăn kem, nói chuyện để an

ủi một chút tấm lòng dốc sức thực hiện chí hướng chưa thành mà lại phải chịu sự
Tiểu Tiểu cũng muốn đi, không ngờ rằng cô gái kia lại

quay sang mắng chửi cô: “Còn cả cô nữa, cô làm sao vậy? Cô bị bệnh hả! Dựa vào

cái gì mà đánh người ta chứ?”.



“Tôi?”, Tiểu Tiểu giơ ngón tay chỉ vào mình, ấp úng

hồi lâu, rồi lại quay tay chỉ vào cô gái kia: “Sao cô không tự đi nói bản thân

cô, hét loạn lên cái gì, còn cả anh ta…”. Ngón tay đổi hướng, chỉ vào người

thanh niên tóc vàng: “Anh ta lại còn dám đánh con gái, cô mở mắt ra mà nhìn,

chưa biết chừng anh ta còn có khuynh hướng bạo lực…”.



“Cô mới có khuynh hướng bạo lực đó!” Người thanh niên

tóc vàng và cô gái kia đồng thanh chửi, chửi xong còn quay lại nhìn nhau. Cô

gái kia dường như rất vui mừng vì sự ăn ý giữa bọn họ, nhào đến hôn người thanh

niên tóc vàng cái nữa, sau đó hai người lại thân thân thiết thiết nắm tay nhau

đi tiếp.



Tiểu Tiểu đứng đơ ra nhìn bóng hai người kia, qua một

lúc lâu mới có phản ứng trở lại, tức đến mức phải đứng giậm chân tại chỗ, nhe

nanh múa vuốt: “Chúc Tiểu Tiểu, mày là đồ con heo, thực là đồ con heo, heo

ngốc!”. Cô thật là ăn no nhàn rỗi, đi quản chuyện vớ vẩn rồi.



Cô đang tự phát tiết với chính mình, khóe mắt lại

thoáng thấy có động tĩnh. Quay đầu lại nhìn, thì ra người đàn ông lạnh lùng đẹp

trai trong tiệm Waiting đang đứng phía sau cửa kính nhìn cô, ánh mắt kia rõ

ràng hiện lên ý cười.



Gò má Tiểu Tiểu ửng hồng trong thoáng chốc, có trời

mới biết người này đã ở đó nhìn cô bao lâu rồi. Lẽ nào anh ta đã thấy toàn bộ

chuyện xấu hổ cô vừa làm?



Tiểu Tiểu gắng sức nhìn chòng chọc vào anh ta, nhìn

cho tới khi người đàn ông đó phải ngại mà rút lui, không dám nhìn cô nữa. Kết

quả, ánh mắt của cô đến một chút sức sát thương cũng không có, người đàn ông

lạnh lùng kia không những không quay đi, trái lại còn nhếch môi lên, lộ ra một

nụ cười.



Nụ cười này trong chốc lát đã đánh bại Tiểu Tiểu, cô

đỏ bừng mặt, quay đầu bỏ chạy, chỉ hận không thể đem cái sức mạnh khủng khiếp

như khi hút hết bay một hộp sữa để làm cho mình biến mất ngay lập tức.



Ôi ôi! Thực sự là mất mặt quá!



Tiểu Tiểu chạy cả đoạn đường về nhà, rửa mặt mũi sạch

sẽ, nhưng vẫn không rửa hết được cái cảm giác nóng rực đang cháy trên khuôn

mặt. Hôm nay thật là một ngày xui xẻo, cô thở dài, sau đó lăn lên giường nằm im

như chết. Cô vừa đi phỏng vấn thất bại, trên đường về lại gặp chuyện dở hơi,

còn bị người ta cười. Nhưng điểm quan trọng nhất trong những điểm quan trọng đó

là, người cười cô kia, lại chính là anh chàng siêu đẹp trai, siêu đẹp trai!



Đúng rồi, còn có lời cảnh cáo của A La nữa, ngày mai

không được ra khỏi cửa.



Nhưng mà không ra khỏi cửa thì phải làm thế nào? Ngày

mai cô vẫn muốn tiếp tục đi phỏng vấn. Tuy công việc đó cô hoàn toàn không hứng

thú, cũng không cảm thấy có tiền đồ gì, nhưng cô thực sự rất muốn có một công

việc để tự nuôi sống bản thân và để cho hai vị phụ mẫu đang dự định nuôi dưỡng

cô cả đời biết rằng cô không phải là đồ vô dụng. Thế nhưng xin việc đã lâu như

vậy mà đến cái mép của chiếc bàn làm việc, cô cũng vẫn chưa sờ được vào. Tiểu

Tiểu nằm trằn trọc trên giường, ôm gối kêu khóc, lẽ nào Trời thực sự ghen tỵ

với khuôn mặt búp bê của mình?



Tiểu Tiểu lăn lộn mệt rồi, nằm dang chân dang tay như

một chữ “Đại”[1] trên

giường, đưa ra một quyết định vô cùng chí khí. Ngày mai không ra khỏi cửa thì

không ra khỏi cửa, dù gì nhất định sẽ có công việc còn tốt hơn ở phía trước đợi

cô.



Nhưng mà, ngày mai thực sự không bình thường như vậy

sao?



[1] Chữ “Đại”: 大.