Heo Yêu Diêm Vương

Chương 12 :

Ngày đăng: 04:24 20/04/20


Đêm

hôm đó, Tiểu Tiểu

nằm trên giường nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cảm thấy không có gì phải do dự

nữa. Công việc ở Huệ Thông vừa ổn định lại vừa có cơ hội phát triển, tiền lương và đãi ngộ cũng

không tồi, còn có thể làm cùng một tòa nhà với học trưởng, muốn sự nghiệp có sự nghiệp, muốn tình cảm có tình cảm, thực ra

là không thể tốt hơn nữa. Cô không muốn lại suy nghĩ lung tung, phải

nghiêm lúc tiếp nhận cơ hội lần này mới đúng.



Ngày hôm sau, là ngày Tiểu Tiểu đến Huệ Thông phỏng vấn vòng

hai. Cô dậy thật sớm, mặc quần áo, trang điểm nhẹ nhàng, dáng vẻ trông cũng

giống như một nữ nhân viên mới. Cô ngắm đi ngắm lại mình trong gương, vô cùng hài lòng, giơ nắm đấm lên, tự nói với bản thân: "Chúc Tiểu Tiểu, cố lên!".



Đang định ra cửa, Tiểu Tiểu lại

nhận được điện thoại của Thư Đồng: "Tiểu Tiểu, hôm nay cô có kế hoạch

gì không?".



"Hả?" Tiểu Tiểu giật

thót mình,

lẽ nào Boss đại nhân biết cô lén lút đi đến công ty khác phỏng vấn, nên đã bảo Thư Đồng gọi điện phê bình cô? Nhưng nghĩ

lại một chút, cô chột dạ cái gì chứ, anh là người bảo cô suy nghĩ lại cơ mà, cô cũng

đâu có nói nhất định sẽ đến chỗ anh làm việc.



Thư Đồng ở đầu dây bên kia nói:

"Có phải hôm qua cô đến Waiting không? Chị Mạn đoán cho cô

cái cốc đồ uống kia lại là Thời khắc gặp ma, liền nói với Boss rồi, Boss hình như

rất lo lắng, bảo tôi hỏi xem hôm nay cô có kế hoạch

gì không, tốt nhất đừng đi ra ngoài".



"Nhưng tôi phải ra ngoài

ngay bây giờ. Hôm nay tôi có buổi phỏng vấn rất quan trọng, nhất định phải

đi."



"Phỏng vấn? Cô quyết định không làm hàng

ma sư rồi hả?"



"Ừ." Tiểu Tiểu cắn cắn môi, nói thật: "Tôi muốn nói với Boss, nhưng hôm qua lại lỡ mất

cơ hội. Đợi tôi phỏng vấn

xong, sẽ xin lỗi với

anh ấy là được. Công việc này bạn tôi giới

thiệu cho, mọi mặt đều rất tốt, tôi cũng cân nhắc kỹ càng rồi, cảm thấy vẫn nên sống cuộc sống của người bình

thường thì hơn".



Thư Đồng im lặng một lúc, sau đó nói:

"Cũng được, nếu

như có cơ hội, vẫn nên sống

cuộc sống

của người bình thường thì hơn. Tôi thì không có cơ hội đó, nên cứ yên tâm làm

hàng ma sư thôi". Cô cười cười, lại nói:

"Vậy cô đi phỏng vấn ở đâu, tôi đi cùng cô, nếu không Boss lại trách

tôi".



Tiểu Tiểu ngẫm nghĩ, hẹn Thư Đồng tại quán cà phê cạnh tòa nhà

của Công ty Huệ Thông.



Tiểu Tiểu dập máy, đi ra ngoài,

khóa cửa lại. Vừa quay đầu,

chợt nhìn thấy cửa

phòng 1503 bên cạnh

đang mở.



Những chuyện xảy ra trong phòng

1503 đó lại hiện lên trong đầu, cô do dự một chút, rồi bước đến đó.



Mọi thứ trong phòng đều đã được

thu lại, chất thành đống lớn. Có một

người phụ nữ đang ôm Thạch Cường đứng

ở phòng khách, Tiểu Tiểu nhận

ra, đó lá Thạch Miêu, em

gái của Thạch Tráng. Cô ấy nhìn thấy Tiểu Tiểu, khẽ gật đầu chào hỏi.



"Căn nhà

này không thể ở được nữa, chúng tôi dự địnhbán đi,

tôi đưa đứa bé về nhà nhìn lại lần cuối. Trong

nhà anh tôi chỉ còn lại nó, cũng

may, nó còn có người cô

là tôi đây."



Tiểu Tiểu không biết nói gì cho phải,

cuối cùng chỉ an ủi một câu:

"Đừng quá đau buồn,

hãy bảo trọng".



Thạch Miêu gật đầu: "Cảm ơn cô. Nói ra thì

tôi thực sự còn nợ cô một lời cảm ơn, nếu không phải là cô kịp thời báo cảnh sát, đứa trẻ này sợ là cũng không sống nổi. Cảm ơn cô, cô là ân nhân của

nhà họ Thạch chúng tôi".



"Không, không." Tiểu Tiểu không ngừng xua tay, cảm thấy rất thiếu tự tin. Cô chẳng phải là ân nhân gì cả, cô chẳng cứu được ai hết, nếu như cô thực sự có bản lĩnh thì tốt

rồi.

Tiểu

Tiểu ấp úng nói mấy câu khách sáo rồi vội vàng lui đi.



Xuống tới tầng trệt, vừa hay lại gặp bà Lưu mua rau quay về, bà thấy Tiểu


Thư Đồng vừa nghe vừa cùng Tiểu Tiểu đi

lên trên. Toàn bộ tẩng tám đều thuộc khu vực của Công ty Huệ Thông, cho nên vừa

đi ra khỏi cầu thang là nhìn thấy ngay quầy lễ tân của công ty. Thư Đồng và Tiểu Tiếu len lén thò đầu vào thăm dò, nhìn thấy vị trí trước quầy lễ tân trống trơn, không có người.



Tiểu Tiểu sốt ruột: "Vừa rồi nhân

viên quầy lễ tân vẫn còn ở đây,

bọn họ có hai người, không thể cùng lúc rời đi chứ?".



Thư Đồng kéo Tiểu Tiểu quay lại

phòng cầu thang, dặn dò cô: "Tôi cho cô số của công ty, cô xuống tầng dưới

gọi điện thoại, nói lại tình hình ở đây

với bọn họ, bảo bọn họ cử người đến. Tôi vào trong xem xét trước".



Tiểu Tiểu hơi hoảng, kéo Thư Đồng: "Hay là cô đợi những

người khác đến rồi hẵng

hành động".



"Yên tâm, tôi biết phải làm

gì mà. Tôi sẽ giả làm người đến xin việc, trà trộn vào trong xem xét tình hình. Cứ coi như những người

khác trong công ty đến, cũng phải có người vào trong thăm dò. Lúc này sự việc vừa phát sinh, ác linh có

lẽ chưa đề phòng, tôi vào trước xem xét tình

hình vẫn hơn. Đối phó với ác linh trong trường hợp đông người này, thời gian

càng kéo dài, thì tổn hại sẽ càng lớn. Bọn nó đã chết rồi, cho nên chẳng băn khoăn gì.

Nếu như chỉ là một hai ác linh, có thể thu

lại được, tôi sẽ ra tay trước", Thư Đồng vừa nói vừa lấy

chiếc kính màu nâu ra đeo lên. Tiểu Tiểu biết, đây gọi là kính nhận hồn, đeo vào thì có thể nhìn thấy

linh hồn.



Tiểu Tiểu rất không yên tâm, Thư Đồng cười với cô, vỗ vỗ vào ngân

liên tiêu1ở thắt lưng của mình: "Đừng lo

lắng, dù gì tôi cũng là hàng ma sư cấp một, biết được ý nghĩa của cấp một không? Chính là cấp độ cao nhất trong hàng ma sư. Ác linh có hung

ác hơn nữa

tôi cũng đều

gặp qua rồi, hồn lực của tôi rất mạnh, lại biết pháp thuật, bọn nó không thể

làm gì tôi được. Vụ này rất

nhỏ, không sao đâu. Nếu

như tình hình thực sự không tốt, tôi sẽ lập tức rút lui".



1 Ngân liên tiêu: Chính là sợi xích bạc, một đầu có gắn phi tiêu bạc nhọn Thư Đồng thường xuyên sử dụng.



"Vậy, cô nhất định phải cẩn thận."



Thư Đồng vỗ vỗ vào vai Tiểu Tiểu,

học theo dáng vẻ của cô lúc trước, giơ nắm đấm lên, cười nói: "Cô đợi đấy".



Thư Đồng đi vào, Tiểu Tiểu ở trong

phòng cầu thang len lén nhìn về phía

Công ty Huệ Thông, nhưng chẳng thấy gì cả. Cô đợi một chút, không thấy Thư Đồng ra, cũng không nghe được bất kỳ động tĩnh gì. Tiểu Tiểu quyết định xuống lầu gọi

điện thoại trước. Đang định hành động, đột nhiên nghe thấy một tiếng súng nổ:

"Đoàng!".



Tiếng súng kèm theo một loạt

tiếng thét phá tan bầu không khí tĩnh lặng, ập thẳng vào tim Tiểu Tiểu. Cô bịt

miệng, chặn lại tiếng kêu kinh hãi, trong chốc lát co rúm người đứng trong phòng cầu thang. Không

phải ác linh sao? Sao lại nổ súng? Tại sao lại có súng!



Hai chân Tiểu Tiểu mềm nhũn ra,

trong lòng căng thẳng

cực độ. Tình

huống như thế này ban đầu cô chưa lường tới.



Thư Đồng có bản lĩnh, hồn lực lại mạnh, pháp thuật cũng cao mirth, cô ấy liệu

có thể ngăn được đạn không?



Tiểu Tiểu dựa vào tường; cố gắng

bịt chặt miệng mình, sợ rằng

không khống chế được lại hét lên gây phiền phức. Cô hy vọng Thư Đồng có thể

chạy ra ngoài, nhưng vẫn chẳng thấy Thư Đồng đâu. Sau tiếng

súng, Công ty Huệ Thông lại yên tĩnh trở lại.



Đầu óc Tiểu Tiểu bỗng nhiên trống

rỗng, nhưng cô biết cô không nên đứng ngây ra ở đây. Tiểu Tiểu lấy điện thoại ra, vừa chạy xuống tầng, vừa bấm số máy

Thư Đồng

cho cô. Khi chạy đến

tầng năm, điện thoại mới

kết nối

được.



"Tôi là Ray." Người

nhận điện thoại rõ ràng mạch lạc trực tiếp báo cáo tên của mình.



Tiểu Tiểu căng thẳng đến mức cổ họng nghẹn lại, thử mấy lần, cuối cùng cũng

thốt ra

lời: "Tôi là Chúc Tiểu Tiểu, tôi vào cùng Thư Đồng. Tôi phát hiện ác linh,

Thư Đồng nói cô ấy đi xem xét trước, bảo tôi gọi

điện cho mọi người. Cô ấy vẫn chưa ra, xin các anh nhanh

phái người đến,

bọn chúng

có súng, đã nổ súng rồi, Thư Đồng đang rất nguy hiểm…”