Heo Yêu Diêm Vương
Chương 14 :
Ngày đăng: 04:24 20/04/20
Khi
Tiểu Tiểu đi vào Công ty Huệ Thông, Ray báo cáo trên máy liên lạc: "Có một nam giới, hai mươi tám tuổi tên là
Khâu Nhạc, hai năm nay mắc bệnh gan, ba tháng trước đã nhảy lầu tự
sát. Trong kho không có linh hồn của anh ta. Có dấu hiệu rõ ràng anh ta có quan hệ với Công ty Huệ
Thông. Tôi đã đột nhập vào nhật ký trên mạng của anh ta, sau khi tốt nghiệp đại
học, anh ta liền đến
Huệ Thông làm việc. Trong thời gian sáu năm đã từng
bước từng bước thăng tiến, lên đếnchức giám
đốc bộ phận, nhưng
sau khi mắc bệnh thì liền bị đuổi việc. Trùng hợp là, thời gian anh ta còn làm
việc có từng giữ chức vụ giám đốc Nghiệp vụ, chính là người tiền nhiệm của Giáin đốc Thôi kia".
"Điều đó chứng minh anh ta
có động cơ để làm ra vụ việc lần này?" Tư
Mã Cần đã bày sẵn trận hình, chờ đợi trước cửa Công ty Huệ Thông, cảm thấy rất bất ngờ đối với tin tức đó: "Linh hồn mới ba tháng, không nên có mùi
như vậy chứ.Tiểu Tiểu
nói người đó chỉ vừa đi qua sau lưng, cô ấy đã ngửi được rồi?".
"Hơn nữa súng của hắn ta được
mang vào trong như thế nào? Hắn ta còn có thể phân
biệt được ra ai là hàng ma sư nữa? Linh hồn mới được ba tháng, sao có thế biết bày ảo giác, chứ đừng nói đến tạo ra kết giới. Đây chắc chắn không đơn
thuần là thủ đoạn của ác linh." Đầu mối này đối với mọi ngườimà
nói chẳng qua chỉ càng khiến vấn đề phức
tạp hơn.
"Tôi đến rồi." Lúc này tiếng của Tiểu
Tiểu truyền tới qua máy liên lạc, cô đã thuận lợi nhảy ra khỏi ống thông khí,
cởi áo giáp chống
đạn, cuộn lại thành một cục vứt vào trong một
khoang làm việc. Sau đó lặng lẽ đi về phía đám người đang
túm tụm.
"Tiểu Tiểu." Tư Mã Cần dặn dò: "Tình hình bên trongcó lẽ còn phức
tạp hơn so
với chúng ta tưởng
tượng, cô nhất định phải cẩn thận. Quan trọng nhất là phải nhận định được kẻ cầm súng có phải là ác
linh
không, và còn có vũ khí gì khác không, chúng ta cần phải khống chế được lực sát thương của súng. Chỉ cần xác thịt được
nguyên vẹn, chứng mất hồnphách dễ xử lý thôi".
Tiểu Tiểu giơ tay
làm ký hiệu OK trước cổ áo, ThẩmThanh lập tức truyền đạt: "Cô ấy hiểu rồi".
"Ray, Công ty Huệ Thông có
từng làm việc gì liên quan đến hàng ma không? Ví dụ như có từng mua bán vận chuyển sản phẩm đặc thù
nào đó, hay mua về thứ gì đáng để chúng ta chú ý không?" Cao Lôi đột nhiên
nghĩ ra: "Ác linh này tiêu tốn nửa
giờ đồng hồ mà
cũng chẳng làm gì, không có điểm nào giống với giết người báo thù, cũng không giống lắm với tác phong của ác
linh. Có lẽ nó bị người ta lợi dụng, dùng để đánh lạc hướng chúng ta".
"Hiểu rổi, chúng tôi lập tức
điều
tra." Ray trả lời, bắt tayvào tìm hiểu.
Tư Mã Cần đồng ý với cách nghĩ của Cao Lôi,
anh dặn dò: "A Cường, cậu đến nhà Khâu Nhạc một chuyến, xem xem người nhà anh ta sau
khi anh ta qua đời có xảy ra chuyện gì kỳ quái không. Biết đâu có thể tìm được
một chút quan hệ của anh ta với giới hàng ma". Hàng ma sư tên A Cường trả lời một tiếng,
rồi
nhanh chóng đeo túi thiết bị lên vai, xuất phát.
Thẩm Thanh cẩn thận nhìn hình ảnh
camera từ chỗ Tiểu
Tiểu truyền đến,
nói với mọi người: "Xem ra thực sự là có kết giới. Đám con tin vẫn còn rất tỉnh táo, vẫn có phản ứng đối với hành động của tên cầm súng, chắc chắn là
không bị ảo giác tác động. Tiểu Tiểu thâm nhập vào cũng vô cùng thuận lợi, hiện tại tình trạng bên trong ổn định".
"Kết giới ở vị trí nào? Có thể tính toán
được phạm vi không?"
"Không tính được, Tiểu Tiểu
đi qua kết giới
hoàn toàn không gặp trở ngại gì, nhìn không ra dấu hiệu của kết giới." Thẩm Thanh trả lời, lại bổ sung
thêm một câu: "Hôm rằm tháng Bảy tôi tận mắt nhìn thấy cô ấy đi qua kết giới của Thư Đồng, chính xác là giống như hôm nay".
Lúc này Tiểu Tiểu từng bước từng bước chen
vào nhóm người,
tất cả mọi. người đều rất sợ
hãi, không ai chú ý đến
cô. Thẩm
Thanh nhìn thấy tất cả, tiếp tục báo cáo: "Hầu hết con tin đều đã được tập trung lại, cửa của các phòng làm việc độc lập đều mở ra,
không có người,
chỉ có một gian phòng đóng cửa”. Anh
đối chiếu với bản đồ sửa
kết cấu,
nói: "Đó là phòng chủ tịch".
Chủ tịch ở bên ngoài, vì sao phòng làm việc
còn đóng cửa?
Trong phòng giám sát của Công ty
Nhã Mã, Ray nhận được một cuộc điện thoại, là quản lý cao cấp Happy bên cạnh Boss gọi:
"Ray, Boss nói không gọi được điện thoại cho Thư Đồng, anh kiểm tra
xem".
"Thư Đồng? Thư Đồng bị thương rồi, có vụ việc liên
quan tới ác
linh trong tòa nhà văn phòng cho thuê,
Thư Đồng
xảy ra chuyện ở hiện trường", Ray nhanh chóng tóm lược sự việc.
"Các anh để Heo
Con vào trong?" Happy sốt ruột "Vậy tôi nói với Boss thế nào đây?".
"Sao…" Ray không
hiểu,
có thế nào thì cứ
nói vậy chứ sao, cứ báo cáo theo tình hình thực tế là
được. Tình huống thế này
chẳng phải rất
thường gặp sao, có gì phải lo lắng như vậy chứ?
"Bỏ đi bỏ đi, bây giờ cũng
không thể quay lại được nữa.Các anh nhanh chóng giải quyết cho xong sự việc này, bảo Tư Mã và Cao Lôi nhất định phải cẩn thận,
đưa Heo Con ra ngoàian toàn. Boss còn đang họp, tôi tạm thời giấu anh ấy, nếu như có vấn đề
gì, anh phải lập tức thông báo cho tôi."
Ray tối sầm mặt, không phải là bọn họ gặp rắc rối rồi chứ?
Tiểu Tiểu
lúc này đã lẩn vào trong đám người, cô lách về phía trước, nhìn thấy Thư Đồng ngã dưới đất. Vùng bụng cô ấy dính đạn, đôi
mắt mở ra yếu ớt, may mà có người dùng áo
buộc ngoài miệng vết thương cho cô ấy, cầm máu được chút
ít. Xem ra tên cướp này cũng không muốn Thư Đồng chết nhanh như vậy.
Thẩm Thanh thông báo lại tình
hình trên màn ảnh cho bọn Tư Mã Cần, Tư Mã Cần nhanh chóng nói với Tiểu Tiểu:"Tiểu Tiểu, bên trong đó chắc chắn là có
con người giúp đỡ, bọn chúng giữ mạng Thư Đồng lại rất có thể là để làm
con tin khi rút lui. Nếu
chỉ là ác linh thông thường, sẽ không bao giờ lo tới điều đó".
Trái tim Tiểu Tiểu đập dữ dội, cô
giả vờ vuốt tóc, dùng tay làm biểu tượng OK trước cổ áo. Thẩm Thanh lần nữatruyền đạt lại giúp cô: "Cô ấy hiểu rổi".
Tiểu Tiểu âm thầm quan sát xung quanh, cô nhớ rõ nhiệm vụ của mình là quan sát xem
hiện trường còn thứ gì khác nguy
hiểm
không, phán đoán xem người cầm súng kia rốt cuộc có
phải là ác linh nhập vào hay không. Cô quan
sát gần hết một vòng, không nhìn thấy Giám đốc Thôi, cùng không thấy kẻcướp khác. Nhưng còn có ác linh khác không, cô cần phải ngửi lại cẩn thận. Tiểu
Tiểu lại nhìn Thư Đồng
cái nữa, sau đó kín đáo di chuyển trong đám người. Cô không ngửi thấy mùi của ác linh, cũng
không nhìn thấy
người nào biểu hiện không bình thường, càng không nhìn thấy thứ vũ khí gì khác.
Thẩm Thanh
nhìn trong màn hình giám sát cũng không phát hiện ra điều gì. Thế là Tư Mã Cần
nói với Tiểu Tiểu:
"Tiểu
Tiểu, cô nghĩ cách
để xác nhận xem người cầm súng kiacó phải là ác linh không".
Đám người mà Tiểu Tiểu đang trà
trộn ở cách
người cầm súng kia một khoảng khá xa, Tiểu Tiểu không ngửi được, cô cần phải đến gần anh ta.
"Tên cướp không nằm trong
phạm vi bắn tỉa,
tôi không nhìn được
thế." Nghiêm Lạc có vẻ hơi tức giận, Tiếu Tiểu không hiểu mình đã nói gì
sai.
Nghiêm Lạc nhìn biểu cảm của cô, dịu giọng nói:
"Mộthàng ma sư không bảo vệ nổi mình, thì làm sao bảo vệ được người khác? Cứ lấy sự việc hôm nay làm ví dụ, nếu như Thư Đồng
trước khi đi vào suy xét kỹ hơn đến hoàn cảnh của hiện trường, chuẩn bị tốt hơn nữa, cũng sẽ không đến nỗi bị thương nặng. Tuy trong tay ác
linh có súng, tình huống này không thường gặp, nhưng cũng không phải là chưa
từng xảy ra. Cô ấy không phải chỉ mới
vào nghề, vụ án lần này lại khinh suất xem nhẹ, bất cẩn qua loa, mạng này không
mất là do cô ấymay mắn, em còn muốn học cô ấy cái gì?".
Nghiêm Lạc phê bình Thư Đồng thế này, khiến trong lòng Tiểu Tiểu càng không thoải mái, cô cúi
đầu im lặng,hướng
đỉnh đầu về phía Nghiêm Lạc. Nghiêm Lạc nhìn
Tiểu
Tiểu hồi
lâu, cuối cùng thở dài, xoa đầu cô: "Heo ngốc,
lẽ nào anh nói không đúng?".
Giọng nói Tiểu Tiểu khe khẽ vang
lên: "Cũng không phải là không đúng, chỉ có
điều Thư Đồng
đã như vậy rồi,
em nghe thấy cô ấy bị phê bình, trong lòng khó chịu lắm".
"Lẽ nào cô ấy bị thương thì
anh không cần
quan tâm?
Em hãy nhớ cho thật kỹ, nhất định phải học cách bảo vệ chính mình, biết không? Nếu không khi mất mạng rồi làm sao còn cơ hội để
khó chịu?"
Tiểu Tiểu gật gật đầu, không thể không
thừa nhận những lời này tuy khó nghe, nhưng thực sự cũng có mấy phần đạo lý.
"Nhớ rõ chưa?"
"Rồi."
"Nhớ cái gì?" Nghiêm
Lạc không chịu bỏ qua, tiếp tục truy vấn.
"Chính là, chính là phải bảo
vệ mình trước, mới có thể giúp đỡ người khác."
"Nhớ là tốt rồi. Thái độ của em bây giờ là
thế nào vậy? Anh là Boss, các em phạm lỗi anh đương nhiên sẽ trách mắng, có gì
không phục chứ?"
Tiểu Tiểu thực sự không phục:
"Cứ coi như là Boss cũng không thể bừa bãi đặt biệt danh cho người khác.
Vừa rối anh nói em là Heo ngốc".
"Đây rõ ràng là em tự gọi,
anh chỉ nhặt
để dùng thôi."
Tiểu Tiểu nhớ lại lần đầu tiên hai người
nói chuyện, cô thực sự là vì mình quản nhiều chuyện rỗi hơi quá nên đã chửi mình là heo
ngốc.
"Hơn nữa,
tên của em chính là Heo Con, thêm từ ngốc nữa, vậy gọi là Heo ngốc có gì không đúng?"
"Em đâu phải tên Heo Con,
tên của em là Chúc Tiểu Tiểu!"
"Đọc lộn lại thế nào1?"
[1] Chúc Tiểu Tiểu phiên âm tiếng Trung là Zhù xiăo
xiăo, độc lộn lại là Xiăo Zhữ, đồng âm với từ Heo Con.
Tiểu Tiểu chu môi,
đều trách cha cô, tự nhiên lại đặt tên cô như vậy, bắt đầu từ khi
học mẫu giáo đã bị mọi người gọi là Heo Con rồi.
Nghiêm Lạc bị biểu cảm của cô
chọc cho phải bật cười, Tiểu Tiểu càng chu môi, Boss
nghiêm khắc lạnh lùng cái gì, cô nhất định phải bảo với Thư Đồng, tất cả bọn họ đều nhìn sai rồi, bộ mặt thật của Boss sẽ khiến cho tất cả bọn họ
tiêu tan như ảo mộng!
"Được rồi, bây giờ trong
lòng không khó chịu nữa chứ?"
Tiểu Tiểu sững lại, thực sự là vậy.
Nghiêm Lạc đứng dậy: “Hoan nghênh
em đến công ty của anh làm việc, anh rất vui mừng".
Tiểu Tiểu cười hì hì, suýt chút
nữa muốn nói đừng khách sáo. Nghiêm Lạc cong khóe miệng, lại nhìn cô lần nữa, sau đó cũng không biết lấy từ đâu ra một chiếc ô đen rất lớn: ”Muộn
rồi, em nên về nhà nghỉ ngơi. Anh đưa em về”. Anh nói xong, cũng không đợi Tiểu
Tiểu kịp phản ứng, liền đi ra khỏi Waiting trước.
Tiểu Tiểu vội vàng theo sau. Lúc này
mưa đã nhỏ hơn nhiều, nhưng đi dưới ô, vẫn có những hạt mưa bay vào mặt. Tiểu
Tiểu hít sâu một hơi, cảm thấy không khí thực là rất tuyệt. Cô đột nhiên nhớ ra
vấn đề chính: "Boss, khi nào em có thể đi làm?".
"Đợi em chuẩn bị xong là có thể."
"Boss, em sẽ trở thành hàng ma sư giỏi nhất
chứ?"
"Chưa chắc."
"Em sẽ chăm chỉ luyện tập, em hy vọng có thể lợi
hại giống như Thư Đồng, sợi dây xích của cô ấy bay vù vù, vung ra rất đẹp mắt.
Đúng rồi, em còn muốn giống như Cao Lôi, anh ấy bắn súng rất chuẩn, hôm nay ở
cách xa như vậy, anh ấy bắn đoàng một phát, đã hạ gục được ác linh kia...”.
Tiểu Tiểu vừa nói vừa khoa chân múa tay, càng nói càng hưng phấn.
Chiếc ô đen trên đầu vẫn ổn định che chắn, ngăn mưa
gió cho cô.
Tiểu Tiểu tiếp tục nói: "Boss, em cảm thấy em làm
hàng ma sư chắc chắn là do ông Trời sắp đặt. Hai ngày trước em gần như đã quyết
định làm một công việc khác rồi, lúc đó em chỉ muốn tìm anh xin lỗi, nói không
thể làm hàng ma sư được, kết quả vẫn không tìm được anh, khó khăn lắm mới gặp
mặt, lại vì chơi cùng Bát Bát vui quá mà quên mất không kịp nói. Nhưng hôm nay
em quyết định muốn làm hàng ma sư rồi,trong
chốc
lát đã gặp được anh, còn nói chuyện lâu như vậy. Anh nói xem có trùng hợp
không?".
Nghiêm Lạc không nói gì, chỉ nhìn
cô, khẽ cười.
Tiểu Tiểu lại lên tiếng
hỏi: "Boss, nếu
vào công ty, em sẽ làm chức vụ gì?".
"Nhân viên trợ lý của phòng
phân tích tư liệu."
“Đó là làm cái gì?"
"Giống như Ray và Thẩm Thanh
vậy, hỗ trợ tin tức cho nhân viên làm việc bên ngoài."
"Ồ ồ, vậy cũng không tồi." Tiểu Tiểu múa múa ngón
tay, giả bộ như đang gõ bàn phím: "Thẩm Thanh và Ray cũng rất
giỏi, nhưng em
luyện tập thì sẽ ổn thôi, thực ra khi em chattrên mạng,
đánh chữ cũng rất nhanh".
Khóe miệng của Nghiêm Lạc vẫn
cong lên từ nãy tới giờ, chuyện đánh chữ nhanh thì có quan hệ gì với công việc
này, có gì đáng đắc ý chứ?
"Boss, trước đây em thực sự
đã bắt đầu luyện rồi. Em bắt đầu luyện từ lòng can đảm, một ngày em xem ba bộ
phim kinh dị..."
Trong màn mưa, dưới một chiêc ô
lớn, bóng của hai
người dựa sát vào nhau.
Thời khắc găp ma, chính là ngày vận mệnh thay đổi,chuyện phải xảy ra sẽ xảy ra, chẳng ai có thể ngăn được!