Heo Yêu Diêm Vương

Chương 21 :

Ngày đăng: 04:24 20/04/20


Chúc Tiểu Tiểu trong chốc lát căng thẳng, nhảy dựng

lên. Chết rồi, A La sẽ không hiểu lầm chứ? Cô nhanh chóng đẩy Nghiêm Lạc ra.



Nghiêm Lạc cau mày lại, nhìn cô một cái, sau đó quay

người hỏi một câu lạnh tanh: "Xem kịch?".



Hóa ra anh sớm đã biết A La ở đây. Chúc Tiểu Tiểu kinh

ngạc nhìn anh một cái, trong lòng thầm nói, thật xảo quyệt cố ý muốn để A La

ghen phải không?



Cô muốn véo anh một cái, lại muốn đá anh một cái, thả

Bát Bát cắn anh hai cái, nhưng Chúc Tiểu Tiểu không có gan này, cô nghĩ Bát Bát

có lẽ càng không có.



Một giọng cười hào sảng của đàn ông truyền đến, lúc

này Chúc Tiểu Tiểu mới chú ý đến một người đàn ông đang đứng sau lưng Tề Nghiên

La.



Anh ta rất cao, nước da ngăm đen, tóc ngắn tạo kiểu

hơi rối rối, hơi phóng đãng, nhưng rất đẹp trai. Mắt sáng, trong lúc cười còn

lộ ra hàm răng trắng đều. Chúc Tiểu Tiểu cảm thấy rất chướng mắt bởi vì người

đàn ông này đang khoát tay lên vai, ôm lấy Tề Nghiên La, tư thế thân thiết như

để đối chọi với cô và Nghiêm Lạc.



Chẳng trách Boss rõ ràng biết A La ở phía sau cũng

không tránh nél Hóa ra là người đàn ông du côn này trở thành sự kích thích và

khiêu khích trái tim!



Chúc Tiểu Tiểu bất giác trưng ra tư thế phòng vệ, nhìn

trừng trừng vào người đàn ông kia. Đáng tiếc người ta chẳng thèm chú ý đến cô

chút nào, chỉ nói với Nghiêm Lạc: "Hiếm khi thấy anh có thời gian rảnh rỗi

đi dạo phố, xem ra gần đây sống rất dễ chịu".



"Hai người cũng thế."



Người đàn ông kia lại cười: "Chúng tôi số khổ mà,

người nào đó không có lương tâm, muốn ở cùng bạn gái, hại tôi và A La ngày ngày

phải tăng ca. Hôm nay khó khăn lắm mới có được chút thời gian rảnh rỗi, muốn

hẹn hò một chút, kết quả lại làm kỳ đà rồi". Anh ta quay sang nhìn Chúc

Tiểu Tiểu, nháy mắt với cô: "Tôi tên Tất Mặc Kỳ, cô có thể gọi tôi là A

Mặc, chúng tôi đang định đi ăn cơm, cùng đi nhé".



Mới hơn năm giờ đã ăn cơm? Chúc Tiểu Tiểu nhìn nhìn

Nghiêm Lạc, lại nhìn nhìn Tề Nghiên La, đang không biết trả lời thế nào. Lúc

này, A La giơ tay ra nói với cô: "Heo Con, đến đây".



Chúc Tiểu Tiêu vừa nghe thấy lời của nữ vương liền

chạy đến, hai người con gái nắm tay nhau đi về phía trước. Nghiêm Lạc cau mày

lại, bước tới định đi cùng, Tất Mặc Kỳ đã nhướn mày, dùng vai hích hích anh:

"Thu phục được cô ấy rồi sao?".



Nghiêm Lạc im lặng, dáng vẻ như muốn nói: Chẳng liên

quan gì đến cậu. Tất Mặc Kỳ cũng không để ý: "Đầu óc giống như Heo Con

đây, anh cứ lạnh lùng thế này chắc chắn không được".



Nghiêm Lạc chỉ coi như không nghe thấy, nhưng bất giác

lại nhìn nhìn về phía bóng lưng Chúc Tiểu Tiểu. Cô đang kéo Tề Nghiên La, vừa

đi vừa khe khẽ nói chuyện, còn quay đầu lại lén nhìn anh.



"Người tên A Mặc kia là ai vậy?", Chúc Tiểu

Tiểu rất quan tâm tới người này.



"Cậu và Nghiêm Lạc đang làm gì?", hỏi ngược

lại là tuyệt chiêu biến thủ thành công.



Quả nhiên Chúc Tiểu Tiểu căng thẳng: "Không,

không làm gì cả, cậu đừng có hiểu lầm". Cô không kìm được quay đầu len lén

nhìn Nghiêm Lạc, anh bây giờ là đang nhìn A La nhỉ?



"Mình sẽ hiểu lầm cái gì?", lại là một câu

hỏi sắc nhọn.



"Không, không, mình chỉ muốn nói, mình, mình với

Boss... cãi nhau." Chúc Tiểu Tiểu cân nhắc đắn đo nên nói thế nào:

"Ý, cũng không phải cãi nhau, chỉ là mình có cơ hội ra ngoài làm nhiệm vụ,

nhưng Boss không cho đi, mình kích động, liền chạy đến phòng làm việc của anh

ấy...". Chúc Tiểu Tiểu đem kể rõ ngọn ngành sự việc cho Tề Nghiên La, nói

rồi cảm thấy có chút ái ngại, bây giờ nghĩ lại, sao mà mình ấu trĩ thế cơ chứ.



Tề Nghiên La cũng cảm thấy hai người bọn họ quá ấu

trĩ, đặc biệt là cái người sau khi mắng người ta bỏ chạy lại còn đuổi theo càng

ấu trĩ hơn. Cô quay đầu lại nhìn Nghiêm Lạc một cái, Chúc Tiểu Tiểu thấy động

tác này thì lập tức kéo tay cô nói: "A La, chúng mình mãi mãi sẽ là bạn

tốt, có đúng không?".



Tề Nghiên La nhìn cô: "Sao vậy, chẳng lẽ cậu đã

làm chuyện gì có lỗi với mình?".



"Đâu có, làm gì có chứ", Chúc Tiểu Tiểu thực

ra cũng không biết mình đang chột dạ điều gì.



Tề Nghiên La quay đầu nhìn Nghiêm Lạc một cái, Chúc

Tiểu Tiểu thấy hành động của cô, trong lòng có chút buồn khổ. Làm thế nào đây,

hai người bạn họ thế này, cô là người ngoài cũng thấy rất phiền lòng. Nhưng mà,

cô rốt cuộc phiền lòng điều gì chứ?



Suốt cả đoạn đường tâm sự linh tinh, nói chuyện vớ

vẩn, chẳng mấy chốc đã đến chỗ ăn cơm. Cửa tiệm này thực ra nằm ngay phía sau

vườn hoa. Dọc con phố này toàn là những quán ăn có phong cách hoặc quán rượu,

đêm xuống chỗ này sẽ rất náo nhiệt. Chúc Tiểu Tiểu chỉ mới cùng bạn học đón

sinh nhật ở quán rượu trên đường này một lần. Địa điểm tổ chức ồn ào, nhốn

nháo, có quá nhiều người hút thuốc, đồ ăn lại còn đắt khủng khiếp nên cô không

thích.



Quán ăn Tất Mặc Kỳ và Tề Nghiên La muốn đến ở cuối của

con phố, còn phải rẽ vào phía sau, chắc là một chỗ yên tĩnh. Thế nhưng mới vào

giờ này, đã có người đứng trước cửa đợi xếp số. Nhân viên phát số mặc quần áo

kiểu cổ trang, đeo một chiếc mặt nạ quỷ, trên áo dài màu đen còn có in hai chữ

"Quỷ Sai". Chúc Tiểu Tiểu nhìn nhìn, cảm thấy rất lạ lẫm.



Trang trí của cửa tiệm này vô cùng cổ quái, trên tấm

biến gỗ đen khắc hai chữ rất khoa trương "Địa Phủ". Đây chính là tên

của quán ăn.



Chỗ như thế này lại buôn bán rất phát đạt.



Chúc Tiểu Tiểu hiếu kỳ ngó nghiêng khắp lượt, cùng bọn

Tề Nghiên La đi vào trong. Không gian của tiệm rất rộng, vừa vào cửa liền bắt

gặp một khoảng sân lớn. Bây giờ đúng vào lúc mặt trời xuống núi, ánh sáng vàng

rực rỡ chiếu vào trong sân, núi đá đài hoa hiện lên vô cùng đẹp đẽ.



Một nhân viên phục vụ mặc áo trắng hóa trang kiểu quỷ

cầm đèn lồng đi trước dẫn đường, trong sân có một bức tường treo đầy những bức

tranh thần quỷ và các câu chuyện nhỏ, cạnh trên của tường có lắp đèn chiếu,

nhìn tổng thể cảm thấy cực kỳ quái dị.



Chúc Tiểu Tiểu rất hứng thú với bức tường đó. Các loại

quỷ quái yêu ma trên những bức tranh cô đều biết. Cô xem đến ngơ ngẩn, không

chú ý rằng Tất Mặc Kỳ, Tề Nghiên La đã đi vào trước, chỉ có Nghiêm Lạc nhẫn nại

đứng bên cạnh cô đợi. Đợi Chúc Tiểu Tiểu xem đủ rồi, anh mới đưa cô vào bên trong.



Đi qua bức tường, rẽ vào, lại là một cây cầu nhân tạo

nhỏ, xung quanh là những khối đá và rất nhiều hoa đỏ đang nở rộ, một đầu cây

cầu có tấm biển viết "Cầu Nại Hà".



Chúc Tiểu Tiểu bị phong cảnh ở đây hấp dẫn, cửa tiệm

này đặc sắc quá. Cô đi lên trên cầu nhìn xuống, bên dưới thật sự có nước chảy.

Lại rẽ vào một đường nữa, đó là một con đường đá, hai bên dựng đứng những thân

trúc cao cao, khiến cho con đường bị quây lại thành khung cảnh u ám, tấm biển

chỗ đầu đường viết "Đường Hoàng Tuyền".



Chúc Tiểu Tiểu cười, giẫm giẫm lên những hòn đá dưới

chân: "Boss, chúng ta đi trên đường Hoàng Tuyền này khi sống". Vừa

ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy những cây trúc kia mở ra một con đường mòn, tấm

biển trên thân trúc viết là "Đài Vọng Hương". Trong lòng Chúc Tiểu

Tiểu đột nhiên trào lên một cơn kích động, cô bước từng bước xuyên qua con

đưòng mòn, rẽ sang lại chỉ là một chiếc đình nhỏ.



"Đài Vọng Hương không phải nên thế này."

Trong lòng Chúc Tiểu Tiểu rất thất vọng.



"Vậy thì nên như thế nào?" Chúc Tiểu Tiểu

nghe thấy tiếng Nghiêm Lạc ở phía sau hỏi, cô ngẫm nghĩ, lắc lắc đầu. Dù gì

cũng không nên là một cái đình, cô thấy rất kỳ quái sao mình có thể khẳng định

như vậy nhỉ?



Nghiêm Lạc giơ tay cốc lên đầu cô: "Cả một ngày

trời còn nghĩ không thông chuyện chính, lại tự dằn vặt linh tinh vớ vẩn".



“Em đâu có." Chúc Tiểu Tiểu ấm ức xoa xoa đầu:

"Em suy nghĩ chuyện chính, nhưng kết quả anh vẫn không đồng ý". Cô


"Trên tay của bọn họ là ấn phù do Smile cấp, gọi

là chú ngăn ma, trong số các hàng ma sư cấp một cũng chỉ có sáu người có tư

cách như vậy."



"Nhưng em đâu có phải là hàng ma sư cấp một,cũng

có thể sao?"



"Em dùng loại chú này thực sự hơi quá sức, nhưng

loại chú này vào thời khắc nguy cấp có thể cứu mạng, nó có thể hủy diệt được

hồn phách của ma quỷ, là cưỡng chú. Cho em rồi, em phải cẩn thận sử

dụng."



Chúc Tiểu Tiểu hoang mang: "Vậy, vậy em không cần

chú này, em dùng loại bình thường là được rồi".



"Không có loại cưỡng chú này hộ thân, anh sẽ

không để em ra ngoài làm nhiệm vụ." Ngữ khí của anh vô cùng kiên định,

dùng hai lòng bàn tay mình bao lấy bàn tay phải của cô. Chúc Tiểu Tiểu biết

chuyện này không thể thương lượng, lầm bầm một câu: "Làm gì có ai tặng đồ

mà lại ngang ngược như thế".



"Heo Con."



Anh gọi cô, khi thấy ánh mắt cô ngước lên nhìn mình,

anh nói: "Anh không chấp nhận bị cự tuyệt".



Chúc Tiểu Tiểu còn chưa kịp hiểu hết về lời nói này,

thì bàn tay phải đã cảm thấy một luồng nhiệt nóng bao quanh, sau đó một lực cực

mạnh đánh vào trong lòng bàn tay phải của cô. Cô kêu “á” lên một tiếng thảm

thiết, bừng tỉnh muốn rụt tay lại, cơ thể cũng co rúm, nhưng hai bàn tay của

Nghiêm Lạc giống như đã gắn chặt vào tay cô vậy, làm thế nào cũng không rút ra

được.



Nghiêm Lạc lúc này mới nói: "Sẽ đau một chút, em

cố chịu".



Cơn đau đến đột ngột, hơn nữa không phải là đau một

chút, mà là rất đau!



Chúc Tiểu Tiểu cảm thấy cả lòng bàn tay giống như bị

lửa thiêu, cô lớn như thế này rồi nhưng chưa từng thấy cơn đau nào kịch liệt

đến như vậy. Xương thịt của lòng bàn tay gần như bị chọc thấu, đau tới mức cả

người không kìm được phải lùi ra phía sau, cuối cùng dựa sát vào góc sofa,

nhưng bàn tay thì vẫn cứ bị giữ chặt trong lòng bàn tay Nghiêm Lạc. Cô không thể

khống chế lớn tiếng khóc lên, tay trái dùng lực kéo tay anh ra, chân đạp vào

ghế sofa. Nhưng như thế đương nhiên cũng chẳng tác dụng gì, bàn tay của Nghiêm

Lạc và cô vẫn dính chặt lấy nhau, không chút suy suyển. Cô đau đến mức cánh tay

co giật, đầu cũng cảm thấy muốn nổ tung.



Có lẽ chỉ trong thời gian một hai phút, nhưng Chúc

Tiểu Tiểu lại cảm thấy đã trôi qua rất lâu rất lâu, cuối cùng anh cũng thả cô

ra. Chúc Tiểu Tiểu ôm lấy lòng bàn tay, co rúm lại trong góc sofa khóc. Đợi khi

khôi phục lại bình thường, xác định không còn đau nữa, cô mới cẩn thận nhìn

nhìn. Trong lòng bàn tay đến một vết đỏ cũng không có, so sánh với lòng bàn tay

bình thường hoàn toàn chẳng có gì khác biệt.



Nghiên Lạc không biết lấy từ đâu ra một hộp kem vị

rượu rum mà Chúc Tiểu Tiểu thích ăn nhất, điều này khiến cô được an ủi không

ít, ôm hộp kem, nhét kem vào trong miệng, lúc này cảm giác đau đớn đã hoàn toàn

không còn nữa. Nghiêm Lạc nhìn cô vừa ăn vừa nước mắt tùm lum, ánh lệ vẫn còn

đọng nơi khóe mắt, lại rút khăn giấy ra lau giúp cô.



Chúc Tiểu Tiểu ấm ức: "Chỗ đó sau này sẽ không

còn đau nữa chứ?". Trước khi làm sao chẳng nói là sẽ đau như vậy, nếu

không cô chắc chắn không đồng ý nhận ân.



"Sẽ không đau nữa." Anh ngồi xuống bên cạnh

cô, tiện tay gạt mấy sợi tóc rủ xuống trước trán cô ra.



Chúc Tiểu Tiểu ngậm kem, đột nhiên cảm thấy Boss đang

ở rất gần. Cô cũng không biết vì sao mà tim mình lại đập rộn lên, nhớ tới cái

ôm ở vườn hoa bên đường kia, còn nhớ cả ánh mắt của A La khi đó.



Bàn tay Nghiêm Lạc đang vỗ lên má cô, véo véo khuôn

mặt tròn tròn của cô. Chúc Tiểu Tiểu bị ánh mắt của A La trong đầu óc áp bức,

bừng tỉnh, co rúm lại một bên, lẩn tránh.



Nghiêm Lạc cau mày lại, mặt lạnh tanh, rất không vui.



Chúc Tiểu Tiểu lắp bắp: "Cái đó, nam nữ thụ thụ

bất thân, sau này, sau này...".



Tay của Nghiêm Lạc vẫn còn treo giữa không trung, sắc

mặt xám xịt dọa người, anh thu tay về, gằn giọng nói: "Bất thân? Sau

này?".



Chúc Tiểu Tiểu bị dáng vẻ hung dữ của anh dọa cho

không dám nói nữa, không để cô kịp nghĩ ra cách nào cứu vãn, Boss đại nhân đã

mặt lạnh quay người rời đi, nhiệt độ xung quanh trong chốc lát giảm xuống.



Chúc Tiểu Tiểu thẫn thờ, ý thức được Boss lần này chắc

là đang tức giận. Cô cảm thấy bất an, kem cũng không dám ăn nữa, đặt lên trên

bàn, ngồi ngay ngắn nghiêm túc, trong đầu ra sức chửi rủa con heo ngốc là mình.

Cô với Boss quan hệ rất tốt, tâm không tạp niệm, sạch sẽ trong sáng, không có

tính toán gì. Boss yêu A La sâu sắc, còn đối với cô thì yêu thương như em gái,

cô nói với người ta cái gì mà thụ thụ bất thân chứ, bệnh thần kinh rồi, thật là

đồ heo ngốc.



Lần này hay rồi, làm Boss tức giận bỏ đi rồi, nếu như

anh ấy cho rằng mình có suy nghĩ không an phận gì với anh ấy, mới đi tính toán

cái gì mà thân, cái gì mà sau này, nếu đúng thế thật thì phải làm sao đây?



Chúc Tiểu Tiểu đợi rất lâu cũng không thấy Nghiêm Lạc

quay lại, cô thực sự ngồi không yên, đi tìm cả một lượt tầng ba mươi tám, chẳng

chỗ nào có Boss?



Chúc Tiểu Tiểu cúi đầu ủ rũ quay lại tầng ba mươi tư,

càng nghĩ càng buồn rầu. Boss thực là nhỏ mọn, chạm vào cái đã tức giận rồi.

Vậy cô "thụ thụ tương thân", không nói "sau này" nữa, nhưng

vậy không được sao?



Khi cô quay lại vị trí làm việc, Tiết Phi Hà mang đến

một túi du lịch: "Đây là trang bị của cô, Tư Mã nói sáng sớm ngày mai đến

trường học đăng ký, bảo cô hôm nay về nhà sớm chuẩn bị hành lý. Đây là tư liệu

và bản đồ của trường học, tối nay cô phải làm bài tập".



Chúc Tiểu Tiểu nhận lấy, xác nhận lại trình tự làm

việc của ngày mai cùng cô ấy một lượt. Tiết Phi Hà trong nhiệm vụ này đóng vai

chị gái của cô, ngày mai đưa cô đến trường học, cũng tiện thể vào trong ký túc

xá trinh thám một chút. Tất cả đã xác nhận xong xuôi, Chúc Tiểu Tiểu buồn buồn

trở về nhà.



Buổi tối, tư liệu chất đống, Chúc Tiểu Tiểu ôm gối lăn

trên giường, trong lòng chẳng hiểu sao cứ cảm thấy bất an, cuối cùng rốt cuộc

không nhịn được, gửi tin nhắn cho Nghiêm Lạc "Boss, anh đừng tức giận

nữa".



Một lát sau thực sự có một tin nhắn trả lời, Chúc Tiểu

Tiểu vội vàng mở ra đọc, một chữ: "Ừ".



Cái gì vậy, cô đổ người xuống giường nhìn vào chữ

"ừ" kia một hồi lâu, ý là gì? Cô lại gửi đi một tin nhắn: "Ngày

mai em phải đến trường học rồi".



Thời gian trả lời tin nhắn lần này lâu hơn một chút,

vẫn là một chữ: "Ừ".



Chúc Tiểu Tiểu chẳng biết làm sao, rất không hài lòng

đối với câu trả lời miễn cưỡng lấy lệ của Boss đại nhân. Cô nghĩ mình cây ngay

không sợ chết đứng, nhất định phải nói rõ ràng. Tiểu Tiểu mau lẹ gửi một đoạn

tin nhắn nữa: "Boss, đừng tức giận nữa, em tuyệt đối không có suy nghĩ

không an phận với anh".



Tin nhắn gửi đi rồi, lần này không nhận được hồi âm.

Chúc Tiểu Tiểu không biết người nhận được tin nhắn nghĩ như thế nào, dù gì cô

cảm thấy nói rõ ràng xong tâm trạng rất thoải mái, cô với Boss lại có thể lòng

không vướng víu, quan hệ tốt như trước đây.



Nhưng mà vì sao cô vẫn cảm thấy có chút chột dạ. Mặc

kệ thôi, mặc kệ thôi, đi ngủ!



Tối nay, điện thoại của Chúc Tiểu Tiểu đặt ở bên cạnh

gối, rất lâu sau đó điện thoại của cô nhận được một tin nhắn nhưng cô đã ngủ

mất rồi. Tin nhắn kia viết là: "Heo ngốc, mau ngủ đi".



Chúc Tiểu Tiểu đang ngủ, cô cảm thấy rất thơm, còn có

một giấc mơ. Trong mơ cô gối đầu lên đùi một người ngủ, tay người đó rất dịu

dàng xoa xoa đầu cô, cô cảm thấy rất thoải mái, ngủ vừa ngon vừa say.