Heo Yêu Diêm Vương

Chương 23 :

Ngày đăng: 04:24 20/04/20


Cả ngày hôm nay không xảy ra chuyện gì. Đến tối một bộ

phận sinh viên chuyển ra ngoài, tòa nhà trong chốc lát yên tĩnh hơn rất nhiều,

không khí lại càng lạnh lẽo u ám quái dị.



Lúc sẩm tối, Chúc Tiểu Tiểu có nhận được tư liệu liên

quan đến Hoắc Nhã. Hoắc Nhã năm lớp Mười một đã từng bệnh nặng, bệnh viện chữa

mãi vẫn không khỏi. Sau đó bố mẹ Hoắc Nhã cho rằng con gái bị trúng tà đã tìm

một nữ vu sư đuổi ma chữa cho cô ấy, không ngờ lại thực sự chữa khỏi được bệnh.

Sau đó Hoắc Nhã nỗ lực học tập, thi vào được trường đại học này. Nghe ra thì

ngoại trừ lý lịch cô ấy từng bị yêu ma quấy nhiễu, những thứ khác đều không có

gì bất thường.



Cả buổi tối Hoắc Nhã đều không ở trong ký túc xá, cô

ấy nói với Chúc Tiểu Tiểu là cùng bạn ra ngoài tìm phòng ở. Chúc Tiểu Tiểu và

Tiết Phi Hà, chị Trần ba người lại phân chia đi kiểm tra ở trong tòa nhà, còn

những cho ngoài vườn trường thì là người khác phụ trách.



Chín giờ rưỡi tối, Chúc Tiểu Tiểu vừa mới xem đồng hồ,

đang nghĩ không biết Bát Bát bây giờ như thế nào, có phải chịu lạnh hay không,

có bị đói bụng hay không? Lúc này điện thoại vang lên, Chu Duệ nói ngắn gọn một

câu: "Mở thiết bị liên lạc".



Chúc Tiểu Tiểu vội vàng mở ra, nghe thấy Tư Mã Cần

nói: "Ký túc xá mới của trường xuất hiện rất nhiều ác lính, đang đối đầu

với người của chúng ta rồi. Nhất định có kẻ đã cất giấu bọn chúng, một ngày

chưa tìm ra người này, sự việc sẽ còn chưa kết thúc".



Chúc Tiểu Tiểu và Tiết Phi Hà đều trả lời, Chu Duệ dặn

dò bọn họ bắt đầu từ bây giờ không được tắt máy liên lạc, duy trì liên lạc cùng

với phòng điều khiển giám sát.



Bọn Tư Mã Cần đi khai chiến với ác linh rồi, Chúc Tiểu

Tiểu ở lại trong ký túc xá bên này không giúp được gì, trong lòng có chút lo

lắng. Cô lại chạy đến phòng chứa nước mấy vòng, hy vọng còn có thể gặp được

linh hồn kêu cứu với cô kia, trước mắt đây là manh mối duy nhất cô có thế có

được. Nhưng bởi vì phải chuyển ký túc xá, có mấy bạn học tranh thủ thời gian

tắm gội giặt giũ, phòng nước lúc nào cũng có người, Chúc Tiểu Tiểu không có cơ

hội được ở một mình trong đó, đương nhiên cũng không thế nhìn thấy linh hồn

kia. Mọi người dốc sức tìm kiếm Bát Bát và con mèo yêu, cũng vẫn không thấy bất

kỳ tung tích nào.



Sắp đến mười giờ tối, là thời gian tắt đèn. Chúc Tiểu

Tiểu chẳng thu hoạch được chút gì đành quay lại phòng 403. Nhưng khi cô mở cửa

phòng ra, lại nhìn thấy giữa phòng, có bóng sáng kia đang đứng, nó vẫn như vậy,

chỉ đứng đó, bất động.



Chúc Tiểu Tiểu vội vàng khóa cửa, Hoắc Nhã vẫn chưa

về, vừa hay cô có thể thu lại linh hồn này mà không gây kinh động đến người

khác. Chúc Tiểu Tiểu lấy bình dẫn hồn ra, linh hồn đó động đậy, nhưng không

chạy.



Chúc Tiểu Tiểu cảm thấy nó không có ác ý, lúc ở trong

phòng nước nó muốn tiết lộ với cô điều gì vậy? Nếu như có thể nói chuyện thì

tốt rồi. Bây giờ bọn Tư Mã đã khai chiến, bọn họ cần có tình báo.



Chúc Tiểu Tiểu ngẫm nghĩ nói: "Cô nói muốn tôi

cứu cô phải không? Tôi có thể đem thu cô vào trong bình này, đưa đi siêu độ, cô

có đồng ý không? Nếu như đồng ý, cô hãy di chuyển về bên phải, không đồng ý thì

di chuyển về bên trái".



Linh hồn kia di chuyển về bên phải, nhưng lại lập tức

di chuyển về bên trái.



Có đồng ý hay không? Đây là ý gì chứ?



Chúc Tiểu Tiểu ngẫm nghĩ lại hỏi: "Những người bị

chết trong tòa nhà này là do cô hại phải không? Đúng thì sang bên phải, không

đúng thì sang bên trái".



Linh hồn đó di chuyển về bên trái.



"Vậy đó là ai làm?" Nói xong câu này, Chúc

Tiểu Tiểu liền cảm thấy mình ngốc quá, linh hồn này thực sự không có cách nào

để nói chuyện với cô, hỏi như vậy thì đúng là mất công.



"Cô là Sử Cầm?" Đổi một câu hỏi khác, án

mạng sáu năm trước nữ sinh bị hại sớm nhất và sau đó cùng chết với tên tội phạm

cưỡng hiếp kia, là cô ta phải không?



Linh hồn di chuyển sang bên trái, không phải.



Vậy cô ta là ai? Lẽ nào là một trong số những nữ sinh

bị hại? Chúc Tiểu Tiểu hỏi, linh hồn di chuyển sang bên trái, vẫn là không

phải.



"Cô có biết chuyện những nữ sinh tự sát là ai làm

không?"



Lần này linh hồn di chuyển về bên phải. Tiểu Tiểu vui

mừng, vội nói với Chu Duệ: "Có đầu mối, linh hồn này biết hung thủ là

ai".



Chu Duệ trả lời: "Ở bên đó không có cách nào xử

lý, cô hãy thu nó lại, bảo người đưa về công ty thẩm vấn".



Chúc Tiểu Tiểu vừa muốn đồng ý, ngoài cửa lại truyển

đến tiếng mở khóa, linh hồn đó hốt hoảng chạy tới trốn sau lưng cô. Chúc Tiểu

Tiểu giật thót mình, cảm thấy sau lưng lạnh lẽo u ám. Nhưng linh hồn kia chỉ

trốn thôi, không hề tấn công, điều này khiến Chúc Tiểu Tiểu bình tâm trở lại.



Ma mà lại sợ người, linh hồn này đúng thật là rất lạ.



Hoắc Nhã đẩy cửa vào, thấy Tiểu Tiểu đứng đó, cảm thấy

kỳ quái hỏi: "Cậu đang làm gì vậy? Mình còn cho rằng cậu ngủ rồi, sao lại

khóa cửa thế?". Chúc Tiểu Tiểu vẫn còn chưa kịp trả lời linh hồn kia ở sau

lưng đã chạy như bay.



Chúc Tiểu Tiểu trong lòng lo lắng, sợ manh mối duy

nhất này biến mất. Nhưng Hoắc Nhã đột nhiên lại ôm bụng mặt trắng bệch ra, xem

chừng không ổn lắm. Tiểu Tiểu vội hỏi: "Cậu làm sao vậy?".



"Mình đi cùng bọn họ ăn đồ ăn bên đường, bây giờ

đau bụng quá." Hoắc Nhã ngã xuống giường, sắc mặt càng lúc càng tái nhợt.



Tiểu Tiểu giật thót mình: "Đau bụng vì thức ăn?

Có thuốc không, có cần đến phòng y tế khám không?".



Hoắc Nhã lắc lắc đầu: "Mình đi nghỉ ngơi một

chút".



Chúc Tiểu Tiểu gật đầu, trong lòng lại nhớ đến linh

hồn kia, thế là nói: "Vậy mình đi đánh răng trước đây".



Chúc Tiểu Tiểu chạy đến phòng nước, đồng hồ trên tay

sáng đỏ lên, rất tốt, nó quả nhiên là đợi cô ở đây. Chúc Tiếu Tiểu đứng bên vòi

cầm cốc lấy nước, người bạn học duy nhất ở đó đánh răng cuối cùng cũng đi ra.

Trong phòng nước chỉ còn lại một mình Chúc Tiểu Tiểu, chính vào lúc này, bức

tường trắng phía sau vòi nước ở trước mặt cô, như được một cây bút lông thấm

nước vẽ lên: Tôi là Dương Lạc.



Là cô ta? Đó là Dương Lạc bị sát hại ở khu đất phía

sau trung tâm thương mại bỏ hoang? Linh hồn của cô ta sao lại chạy đến chỗ này?



Chúc Tiểu Tiểu đang muốn cất tiếng hỏi về manh mối của

vụ án, từ cửa phòng nước lại truyền đến giọng nói yếu ớt của Hoắc Nhã:

"Tiểu Tiểu...".



Chúc Tiểu Tiểu vội vàng hắt nước trong cốc lên trên

tường, làm cho mấy chữ kia trôi tuột đi. Cô quay đầu, nhìn thấy Hoắc Nhã ngồi

vạ vật bên cửa nói: "Tiểu Tiểu, mình đau quá, cậu đưa mình đến phòng y tế

nhé, có được không?".



"Được." Chúc Tiểu Tiểu chẳng buồn cầm cốc

nước đánh răng về, liền đi đến đỡ Hoắc Nhã xuống lầu.



"Tiểu Tiểu và Hoắc Nhã đi đến phòng y tế."

Chu Duệ thông báo trong thiết bị liên lạc.


Trên tường lại viết: "Hoắc Nhã".



"Cho nên là Hoắc Nhã mạo danh là Sử Cầm, lừa cô

đến phía sau trung tâm thương mại kia rồi giết?" Phán đoán như thế này

cũng đúng, ác linh vô hình, làm hại người xong thì không có cách nào xử lý thi

thể được. Nếu muốn thi thể không bị phát hiện, thì phải có người trợ giúp.



"Không, không, không, không, không."



Dương Lạc hình như rất hoảng hối, viết một chuỗi năm

chữ “Không".



Chúc Tiểu Tiểu xua xua tay: "Được, được, tôi đoán

sai rổi, cô nói thẳng đi mà".



"Hoắc Nhã là Sử Cầm!"



Chúc Tiểu Tiểu sững sờ, Chu Duệ ở trong phòng giám sát

điều khiển của công ty cũng ngẩn ra, anh đột nhiên phản ứng lại được:

"Tiểu Tiểu, xung quanh chỗ thi thể của Dương Lạc không tìm thấy hung khí.

Cô hỏi xem cô ta có biết hung khí ở đâu không. Chỉ cần có chứng cứ chứng minh

được là Hoắc Nhã, sự việc này sẽ dễ dàng hơn. Chúng tôi lập tức điều tra trong

kho số liệu hồn phách, để xem Hoắc Nhã rốt cuộc đã chết hay chưa".



Chúc Tiểu Tiểu nhận được chỉ thị, liền hỏi Dưong Lạc:

"Cô là bị dao găm đâm chết, nhưng chúng tôi không tìm thấy hung khí, cô

biết hung khí ở đâu không?".



Bóng sáng di chuyển sang bên phải.



Chúc Tiểu Tiểu rất vui mừng, lại nói với cô ta:

"Vậy chúng ta bây giờ đi tìm hung khí sát hại cô, như vậy mới có thể lấy

pháp luật để xử lý hung thủ, một mình tôi không được, sẽ có đồng nghiệp đến

giúp đỡ, cô đừng sợ, đưa chúng tôi đi, có được không?".



Dương Lạc im lặng một lát di chuyển sang bên phải, Thế

là Tiết Phi Hà nhanh chóng xuất hiện ở cửa phòng nước, hai người cùng bóng sáng

đi xuống lầu, đến trước cửa lớn của tòa nhà. Tư Mã Cần gỡ phong ấn, bóng sáng

bay ra ngoài, dẫn đường đưa bọn họ đến khóm hoa ở góc rẽ của mặt sau tòa nhà ký

túc.



Hồ Dương với phía cảnh sát bên kia rất nhanh chóng đưa

người đến, cầm lấy công cụ, đào một khoảng đất to chỗ khóm hoa kia, đào lên

được một con dao găm.



Chúc Tiểu Tiểu đứng ở xa, nhìn thấy tất cả, cô nói với

Dương Lạc bên cạnh: "Đã tìm thấy rồi, cô yên tâm đi, nhất định sẽ đòi lại

được công bằng cho cô. Để tôi đưa cô đi nhé!”.



Lần này, Dương Lạc không cự tuyệt nữa, Chúc Tiểu Tiểu

khẽ giọng niệm chú, bình dẫn hồn đỏ lóe lên một cái, linh hồn oan khuất này,

coi như đã tìm được chỗ về.



Bình dẫn hồn được đưa trở về công ty, thi thể và vật

chứng đều được vận chuyển tới. Lần này có lời làm chứng của hồn phách Dương

Lạc, việc thẩm vấn Hoắc Nhã cũng có tiến triển mang tính đột phá.



Hóa ra một ngày của sáu năm về trước, Sử Cầm vì bị ốm

không lên lớp được, một mình ở lại trong ký túc xá, kết quả bị Tăng Thế Đông

đang lén lút đi vào ký túc xá ăn trộm phát hiện ra. Tăng Thế Đông nối cơn ham

muốn, xong chuyện thì nhanh chóng bỏ trốn. Sử Cầm bởi vì sợ hãi, lại e ngại về

danh dự nên không dám báo cảnh sát.



Không ngờ rằng Tăng Thế Đông quan sát một khoảng thời

gian, phát hiện không có chuyện gì, lại lần nữa đến phòng ký túc 403 xuống tay

với Sử Cầm. Lần này trùng khớp, Dương Lạc quay về nhìn thấy, Tăng Thế Đông đã

làm thì làm tới cùng, cũng tiến hành xâm hại Dương Lạc.



Sử Cầm vì quá sợ hãi, hoàn toàn không dám phản kháng,

mắt trừng trừng nhìn Dương Lạc bị hại. Sau sự việc, hai cô gái này đều không

dám báo cảnh sát. Nhưng Dương Lạc rất hận Sử Cầm, hận cô ta liên lụy đến mình,

hận cô ta khi đó không ra tay giúp đỡ, khiến mình cũng phải chịu xâm hại. Dương

Lạc nói mình nhất định không làm ra loại chuyện như vậy, chửi rủa Sử Cầm thậm

tệ. Sử Cầm cũng vô cùng áy náy, đoạn thời gian đó vẫn luôn khom lưng quỳ gối

trước Dương Lạc, mặc cho Dương Lạc mắng chửi.



Nhưng cứ coi như có hận hơn nữa, thì cũng cùng một

phòng với nhau, lại cùng gặp cảnh ngộ bi thảm, nên hai cô gái này vẫn rất thân

thiết. Bọn họ mua một con dao găm phòng thân, làm gì cũng đều cùng vào cùng ra,

nhưng bọn họ không ngờ được rằng, Tăng Thế Đông kia lại còn dám tới.



Lần đó Sử Cầm trong lòng áy náy, gắng sức phản kháng,

nhưng Tăng Thế Đông đã tàn bạo đánh đập cô ta. Dương Lạc ở bèn cạnh vô cùng sợ

hãi, cô ấy lần này đã có thể nếm trải cảm giác sợ hãi không dám ra tay, chỉ có

thế bàng quan đứng nhìn. Thế là Sử Cầm bị đánh cho đến khi chỉ còn thoi thóp

thở, dùng dao găm đâm chết Tăng Thế Đông, bán thân mình cũng bị thương nặng mà

chết.



Dương Lạc mắt nhìn thấy tất cả, mới biết được bản thân

mới chính là loại người mà mình từng mắng chửi, mới là loại người xấu xa thấy

chết không cứu. Cô ấy không cách nào tiếp nhận tất cả, sau đó thì nghỉ học quay

về nhà, trải qua mội thời gian nghỉ ngơi, lại rời nhà ra ngoài làm công.



Còn Sử Cầm sau khi chết, hồn phách phiêu dạt, bị Âm

Yến Nam bắt được, nuôi dưỡng thành ác linh. Cho đến hai năm trước, Hoắc Nhã bị

yêu khí cuốn lấy cơ thể, mắc trọng bệnh, Âm Yến Nam được mời đến để trị bệnh

cho Hoắc Nhã. Các phương diện như thể hình, hồn lực, mệnh số của Hoắc Nhã đều

tương đồng với Sử Cầm, thế là Âm Yến Nam đã ra tay, dùng thuật di hồn để đưa

linh hồn của Hoắc Nhã thật đi, cho Sử Cầm vào thay thế.



Sử Cầm do vậy mà được tái sinh, từ đó lấy thân phận là

Hoắc Nhã làm việc cho Âm Yến Nam. Điều kiện và cách làm của loại trùng sinh

này, thân thế và hồn phách phải hòa hợp, có xác suất là một phần vạn. Sử Cầm

được trùng sinh hoàn toàn, thân thể và chức năng đều là của người bình thường,

vừa không phải ác linh, vừa không phải xác sống, mà chính xác là người!



Sau khi Sử Cầm trở thành Hoắc Nhã, thì được vào trường

đại học này, cô ta không quên được Dương Lạc, oán hận trong lòng không cách nào

tiêu tan đi được. Vừa hay có một lần, cô ta mở MSN của mình trước đây dùng, đọc

thấy sự hối hận cúa Dương Lạc, thế là liền lợi dụng MSN lừa Dương Lạc ra, dùng

dao găm giết chết Dương Lạc. Hồn phách của Dương Lạc đi theo cô ta, đến lang

thang trong trường học, sau đó nhìn thấy hành vi giết người cướp linh hồn của

cô ta, thế là sợ hãi lẩn trốn khắp nơi trong tòa nhà này.



Tất cả chân tướng tìm ra rồi Chúc Tiểu Tiểu cũng nhân

cơ hội, bức vấn chuyện mất tích của Bát Bát. Hoắc Nhã trả lời, hôm đó cô ta lợi

dụng chú di hồn cùa Âm Yến Nam, đem ép hồn phách của Hoàng Nhất Lệ ra, để mèo

yêu nuốt đưa ra khỏi tòa nhà. Nhưng trước khi hành động cô ta lo lắng thiên

tính của mèo và chuột khiến cho khi mèo yêu vào phòng bị Bát Bát hấp dẫn, dẫn

đến làm hỏng chuyện, thế là nhân lúc cho Bát Bát ăn, cô ta đã đem nó nhét vào

trong túi, từ cửa sổ ném xuống đống rác dưới lầu, sau đó nhân lúc Hoàng Nhất Lệ

không phòng bị ép linh hồn cô ấy ra. Sau khi thả mèo vào trong phòng thì sang chơi

phòng khác, tự tạo chứng cứ không có mặt ở hiện trường.



Chúc Tiểu Tiểu nghe thấy Bát Bát bị nhốt trong túi ném

vào bãi rác, đau lòng đến rớt nước mắt. Nhưng mọi người giúp cô bới tung cả bãi

rác lên cũng không tìm thấy tung tích chú chuột.



Lần này Chúc Tiểu Tiểu rất lo lắng, ở đây không có thi

thể, có phải là Bát Bát còn sống không? Nếu như còn sống, vì sao không quay về

tìm cô? Chúc Tiếu Tiểu không dám nghĩ, buồn bã khóc mãi.



Lúc này trời đã sáng, công việc về cơ bản cũng sắp

hoàn thành. Phía cảnh sát đã lập án trinh sát đối với vụ việc của Dương Lạc,

bởi vì có vật chứng là dao găm...Hoắc Nhã chắc khó tránh khỏi lưới pháp luật.



Vào lúc này, Tư Mã Cần nhận được thông báo của Chu

Duệ, nói Boss yêu cầu điều người tăng viện đến núi Phượng. Thế là Tư Mã Cần để

tổ 28 ở lại trường học tiếp tục làm công việc thanh lý và giải quyết những vấn

đề còn lại, những người khác thì đi nhận lệnh. Chúc Tiểu Tiểu vừa nghe nói Boss

gặpphiền phức, cũng nhất định muốn đi. Mọi người chia làm hai xe, rất nhanh

chóng di chuyển đến chân núi Phượng.



Chúc Tiểu Tiểu cả đoạn đường bồn chồn bất an, Boss là

người lợi hại như vậy, vì sao cũng phải yêu cầu tăng viện. Hễ nghĩ đến Boss có

thể bị thương, trong lòng cô lại hoảng loạn vô cùng.