Heo Yêu Diêm Vương

Chương 25 :

Ngày đăng: 04:25 20/04/20


Ánh mắt hai người giao nhau, đầu óc Chúc Tiểu Tiểu

càng lúc càng choáng váng, áp sát như thế này, cô còn có thể nghe thấy tiếng

thở của anh. Nhịp hô hấp nhè nhẹ khiến lòng cô phát hoảng. Ngoài hoảng ra, lại

còn có một chút cảm giác vui mừng. Cô làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì? Đúng

rồi, tối qua cả đêm cô không ngủ, bây giờ nhất định đang rất mệt. Con người hễ

mệt, đầu óc sẽ không tỉnh táo nữa.



Nghiêm Lạc lập tức cảm thấy thay đổi nhỏ đó của cô:

"Làm sao vậy?". Lẽ nào vừa rồi giao đấu bị thương, bây giờ thả lỏng

cơ thể mới cảm thấy không thoải mái? Cưỡng chú kia để cho cô ấy dùng, thực sự

là quá gượng ép rồi.



Lúc này Tất Mặc Kỳ cùng hai thủ hạ vội vàng chạy đến,

người còn chưa tới mà đã nghe thấy tiếng chất vấn của anh: "Làm sao vậy,

đã xảy ra chuyện gì?". Anh đang kiểm tra ở phía đông, kết giới bên đó vẫn

nguyên vẹn không hề hấn gì. Tất Mặc Kỳ vừa tăng thêm một tầng phong ấn nữa lên

trên, thì đột nhiên nhận được điện thoại của Nghiêm Lạc nói kết giới bên này có

vấn đề.



Nghiêm Lạc không trả lời câu hỏi, anh cau mày, giơ tay

ra hiệu bảo Tất Mặc Kỳ đợi, rồi cẩn thận hỏi Chúc Tiểu Tiểu: "Em làm sao

vậy? Thấy không khỏe ở chỗ nào?".



"Không sao, đâu có?" Chúc Tiểu Tiểu hơi chột

dạ, cô thật sự tâm không tạp niệm sao? Anh cứ tiếp tục hỏi sẽ xảy ra chuyện lớn

đó, Chúc Tiểu Tiểu vội vàng hướng ánh mắt cầu cứu về phía A Mặc.



Nhưng Tất Mặc Kỳ lại là người rất có mắt quan sát, đi

đến gần thấy không khí giữa bọn họ dường như không bình thường, anh chẳng ngốcc

nghếch gì mà chen chân vào, đợi Nghiêm Lạc thẩm vấn xong Heo Con nhà anh ta thì

hẵng nói.



Chúc Tiểu Tiểu nhìn Nghiêm Lạc đang cau mày hình như

không hài lòng đối với câu trả lời của mình, bên cạnh lại chẳng người nào có

thể đỡ lời, chỉ đành nói lại một lần nữa: "Em thực sự không sao. Em chỉ

đột nhiên thắc mắc Bát Bát làm thế nào quay về được, chỗ này cách trường học

rất xa, chẳng qua là đột nhiên nhớ đến, cho nên liền...". Liền cái gì,

đúng thật chẳng ra làm sao, cô đang nói cái gì, cô cũng chẳng biết nữa. Ngay

đến bản thân cô cũng cảm thấy có chút không hiểu rõ chính mình.



Bát Bát nghe thấy tên mình thì bò ra khỏi túi, Chúc

Tiểu Tiểu túm lấy Bát Bát đặt lên lòng bàn tay, vẫn là Bát Bát tốt nhất, xuất

hiện giúp cô giải vây.



Nghiêm Lạc chăm chú quan sát cô, cuối cùng cũng chẳng

nhìn ra chỗ nào không thỏa đáng, thế là gật đầu với Tất Mặc Kỳ, bọn họ đặt Bát

Bát xuống đất, Bát Bát chạy lên trên núi, mọi người cùng đi theo phía sau.



Nghiêm Lạc giải thích: "Tôi tìm thấy huyệt điểm

bên trên rồi, phong ấn ở đó vẫn rất hoàn chỉnh, tôi vốn cho rằng không sao,

đang định tăng thêm một tầng gia cố rồi rời đi thì lại phát hiện Bát Bát ở bên

trong kết giới đó không ra được".



Tất Mặc Kỳ nghe đến đây liền cau mày: "Như vậy

phong ấn đó là sau này mới tăng thêm, vừa hay phong ấn luôn cả Bát Bát ở bên

trong?".



Nghiêm Lạc gật đầu: "Đúng, tôi phí bao công lực,

nhưng không cách nào đánh phá được phong ấn, chỉ có thể tạo ra một lỗ nhỏ để

Bát Bát chạy ra ngoài trước. Vốn cũng định thử lại chút xem sao, kết quả thì

cảm nhận được Ác hồn trận bên dưới, cho nên liền đi xuống giải quyết trước. Đợi

cậu đến rồi thì thử qua đây cùng xem lại phong ấn".



"Bát Bát nhìn thấy là ai tăng cường phong ấn

không?"



"Nó không nhìn thấy người." Lúc này đã đến

vị trí huyệt điểm của kết giới mà mọi người nói đến, theo như Chúc Tiểu Tiểu

tưởng tượng thì đây hẳn là một cửa động gì đó, kết quả huyệt điểm lại ở trong

một rừng cây lớn. Những người Tất Mặc Kỳ đưa đến lặng lẽ tản ra canh giữ ngoài

bìa rừng, Chúc Tiểu Tiểu cùng với bọn Nghiêm Lạc đi vào trong, vừa vào tới nơi,

bọn họ dừng lại.



Bát Bát kêu chít chít chít, nhảy qua nhảy lại. Nghiêm

Lạc giải thích với Chúc Tiểu Tiểu: "Lúc đó ở trường học sau khi bị ném vào

trong đống rác, Bát Bát đã tự mình bò ra. Sau đó nó vừa hay nhìn thấy con mèo

yêu, với bản tính trời sinh của mèo chuột, nó ham chơi muốn đi khiêu khích một

chút, kết quả nhìn thấy mèo yêu nôn ra một linh hồn cho Âm Yến Nam. Bát Bát

nhận ra là linh hồn của Hoàng Nhất Lệ, liền trốn ở bên cạnh muốn thăm dò tin

tức. Kết quả, Âm Yến Nam mang theo một số linh hồn lái xe đến sau ngọn núi này,

Bát Bát trốn vào trong xe trên cả quãng đường, cùng đến phía sau ngọn núi thì

gặp phải yêu sói. Nó chỉ đành trốn đi, làm mất dấu của Âm Yến Nam, cũng không

còn kịp quay trở về trường. Nó đi cùng linh hồn, kết quả bị hút vào chỗ này,

năng lượng kia rất lớn, nó hôn mê trong đám cỏ, đợi khi tỉnh lại thì đã bị

phong ấn ở bên trong rồi".



Chúc Tiểu Tiểu nghe thấy, đau lòng đặt Bát Bát vào

lòng bàn tay, chọc chọc cái đầu nhỏ bé của nó: "Xem mày lần sau còn dám

ham chơi nữa không, còn muốn đi trêu mèo, để cho bản thân mình bị giam lại nữa

không? Nếu không phải là Boss cứu mày ra, mày chẳng phải sẽ bị giữ ở đây đến

chết sao. Hại tao lo lắng muốn chết có biết hay không?".



Bát Bát làm nũng dụi vào lòng bàn tay Tiểu Tiểu, lăn

qua lộn lại. Dáng vẻ ngốc nghếch đó đùa cho Chúc Tiểu Tiểu vui vẻ, cô giơ ngón

tay vỗ vào nhúm lông màu nâu ở trên đầu nó: "Mày xem, mày bẩn như thế này

rồi, chẳng còn đẹp đẽ nữa".



Không đẹp đẽ? Vấn đề này đối với Bát Bát mà nói hình

như rất nghiêm trọng, nó lo lắng ngóc thẳng đầu dậy, Chúc Tiểu Tiểu vội vàng dỗ

dành: "Đừng lo đừng lo, đợi xong xuôi mọi việc rồi, tao sẽ đưa mày về tắm

rửa, làm cho mày thật xinh đẹp".



Một người một chuột ở bên này chơi, Nghiêm Lạc và Tất

Mặc Kỳ lại rất nghiêm túc đứng quay mặt vào rừng cây. Tuy nhìn thì không có gì

dị thường, nhưng hai người đều cảm thấy kết giới ở đầy rất lớn mạnh, dựa vào

sức của bọn họ, muốn phá bỏ kết giới này trong giây lát thật sự là không được.

Nếu như kết giới này là mới tăng thêm, thì người giăng kết giới chắc vừa rời đi

chưa lâu.



Tăng thêm một tầng phong ấn ở đây, là muốn để tăng

phần kiên cố cho phong ấn ban đầu của Cửu Thiên Huyền Nữ, hay là muốn che giấu

một tầng phong ấn đã bị phá ở bên trong?



Nếu đúng như vế trước, thì người đó chứng tỏ là bạn,

anh ta cũng không muốn Bắc Âm Vương được thả ra, nhưng người như thế này bọn họ

không suy đoán nổi là ai, cảm thấy điều ấy rất khó xảy ra. Còn nếu như là vế

sau, thì có nghĩa: Bắc Âm Vương đã ra ngoài rồi. Phong ấn này, chính là Bắc Âm

Vương tự mình tăng thêm, vì muốn tránh việc bị bọn họ phát hiện để giành cho

mình nhiều thời gian chuẩn bị hơn. Hoặc là, ông ta đang cất giấu thứ gì đó bên

trong. Nghiêm Lạc và Tất Mặc Kỳ nhìn nhau, tính đến mức độ khả thi của vế thứ

hai này, trong lòng đều chùng xuống. Nếu đúng như vậy, bọn họ tối qua và Bắc Âm

Vương, ắt là bước trước bước sau, bỏ lỡ nhau trong gang tấc.



Hai người bọn họ vây lấy kết giới, nghĩ cách thử công

phá nó, loay hoay một hồi vẫn không thành công. Đang nhỏ tiếng thương lượng,

Tất Mặc Kỳ đột nhiên kinh ngạc nhìn vào bên trong kết giới, Nghiêm Lạc thấy

biểu hiện của anh không bình thường, trong lòng kinh hãi, quay đầu lại nhìn,

quả nhiên là Chúc Tiểu Tiểu đang cùng với Bát Bát nằm co kéo giữa đống cỏ. Hóa

ra hai kẻ kia ở bên cạnh chơi, Chúc Tiểu Tiểu nói chuyện hỏi Bát Bát lúc đó bị

hôn mê ở đâu, Bát Bát liền nhảy xuống, bò qua cái lỗ nhỏ dưới chân kết giới kia

vào bên trong. Chúc Tiểu Tiểu không nghĩ gì nhiều, cũng chạy vào theo nó.



"Heo Con!" Nghiêm Lạc tức giận, quát một

tiếng: "Em mau ra ngoài!".



Chúc Tiểu Tiểu chẳng hiểu sao tự dưng lại bị người ta

quát, không biết làm thế nào, vội vàng hoảng hốt chạy ra: "Sao vậy ạ? Em

chẳng làm gì cả, thật đấy, em chỉ xem đống cỏ, vẫn ở bên cạnh bọn anh, không có

đi xa mà".



Nghiêm Lạc chẳng nói câu nào, kéo cô vào trong lòng,

ôm thật chặt. Chúc Tiểu Tiểu bị anh dọa nên không dám phản đối, đến nói cũng

chẳng dám nữa, cứ để cho anh ôm.



Tất Mặc Kỳ không nhìn tiếp được, khuyên nhủ:

"Nghiêm Lạc, anh đừng có phản ứng thái quá".



"Đúng vậy, em không sao, thật đó." Có người

mở miệng nói đỡ, Chúc Tiểu Tiểu cũng nhanh chóng hùa theo.



Nghiêm Lạc buông Tiểu Tiểu ra, cau mày nói với cô:

"Chạy lung tung cái gì".



Tất Mặc Kỳ thở dài, người này chắc không nói chuyện tử

tế được rồi, anh giải thích cho Chúc Tiểu Tiểu: "Vừa nãy cô chạy vào trong

kết giới, cho nên anh ấy có chút lo lắng".



Chúc Tiểu Tiểu hơi mím môi, cảm thấy ấm ức: "Cái

đó người ta không biết mà".



Nghiêm Lạc chỉ nhìn cô không nói, Tất Mặc kỳ đột nhiên

vỗ vai anh một cái: "Tôi có một cách rất đơn giản để mở phong ấn

này".



"Tôi không muốn như vậy, A Mặc." Nghiêm Lạc

hiểu rõ suy nghĩ của Tất Mặc Kỳ, nhưng anh thật sự không muốn.



Hai người nhìn nhau, Chúc Tiểu Tiểu bối rối đứng bên

cạnh, cô không biết đang xảy ra chuyện gì. Tất Mặc Kỳ nhìn Nghiêm Lạc một hồi

lâu, cuối cùng nói: "Được rồi, không mở phong ấn nữa, tùy anh. Dù gì Bắc

Âm Vương có ra ngoài hay không tôi cùng chẳng sợ, không cần xác nhận hành tung

của ông ta, ông ta thích làm gì thì làm, dù gì tôi cũng không có người nào cần

phải bảo vệ".



Nghiêm Lạc cắn răng, Tất Mặc Kỳ lần này vừa hay chọc

trúng tử huyệt của anh. Anh im lặng rất lâu, cuối cùng nói với Chúc Tiểu Tiểu:

"Heo Con, ở đây chính xác là có kết giới, bọn anh đều không vào được, chỉ

mình em có thể".



Chúc Tiểu Tiểu "ồ" lên một tiếng, nhìn anh

đợi nghe những lời phía sau. Nghiêm Lạc tiếp tục nói: "Chúng ta cần phải

phá bỏ kết giới này, đi vào bên trong xem xem có phải là kết giới của Cửu Thiên

Huyền Nữ đã bị hủy rồi không. Nếu như đã bị hủy, vẫn phải tiếp tục kiểm tra xem

chỗ vốn giam Bắc Âm Vương có đầu mối gì không?". Anh nhìn Chúc Tiểu Tiểu,

có chút do dự, Tất Mặc Kỳ ở bên cạnh giúp anh nói, "Heo Con, chúng tôi

muốn cô bước qua kết giới, trong ngoài phối hợp, cùng nhau phá bỏ nó đi".



Chúc Tiểu Tiểu ngơ ngác: "Được thôi, tôi rất vui

được giúp.” Chẳng qua là đi vào trong giúp phá bỏ kết giới thôi mà, sao anh lại

biểu hiện như thế này chứ?



Ba người có những tâm sự khác nhau, nhưng vẫn cùng

nhau nỗ lực hợp tác. Chúc Tiểu Tiểu mở ba lô, lấy rìu và bùa phá phong ấn ra.

Tất Mặc Kỳ nhìn những trang bị này của cô, lắc đầu: "Những thứ này chắc

là không được, pháp lực không đủ". Anh hỏi Chúc Tiểu Tiểu: "Cô còn có

chú pháp, phá lực gì mạnh hơn chút không?".



Chúc Tiểu Tiểu ngẫm nghĩ, nhìn nhìn Nghiêm Lạc rồi gật

đầu nói: "Tôi biết một cưỡng chú siêu lợi hại, Boss dạy cho tôi".



Tất Mặc Kỳ nhướn mày, mắt nhìn Nghiêm Lạc, học theo

ngữ khí của Chúc Tiểu Tiểu: "Siêu lợi hại?". Với công phu mèo ba chân

kia của cô, còn có thể dạy được thứ "Siêu lợi hại"?



Nghiêm Lạc vẫn cứ cau mày, rất không hài lòng với ánh

mắt của Tất Mặc Kỳ, anh nhìn Chúc Tiểu Tiểu nói: "Thử xem nhé, không được

sẽ xét sau. Nếu cảm thấy không thoải mái, thì đừng miễn cưỡng".



Chúc Tiểu Tiểu vỗ vỗ vào ngực, hào khí ngút trời:

"Em không sao, em rất khỏe". Tuy vừa rồi dùng cưỡng chú, bây giờ lồng

ngực vẫn còn khó chịu, đầu cũng hơi choáng, nhưng cô cảm thấy không có gì đáng

ngại.



Chúc Tiểu Tiểu đi vào bên trong kết giới theo như vị

trí Tất Mặc Kỳ chỉ. Hai người Nghiêm Lạc, Tất Mặc Kỳ ở bên ngoài cùng lúc tấn

công kết giới. Đây là lần thứ hai Chúc Tiểu Tiểu sử dụng cưỡng chú Nghiêm Lạc

cho, cô tập trung chú ý, dồn sức chuyên tâm xuất một chưởng. Lần này, cô đã cảm

thấy được kết giới mà bọn họ nói, bởi vì khi đó có một xung lực cực mạnh bắn

ngược lại phía cô. Chúc Tiểu Tiểu bị hất ra một đoạn, lảo đảo lùi mấy bước,

không đứng vững được, ngồi phịch xuống đất.



Kết giới cuối cùng đã bị phá, Nghiêm Lạc chạy nhanh

như bay vào trong, kéo cô lại nhìn từ trên xuống dưới, liên tục hỏi, xác định

cô không sao rồi mới yên tâm. Tất Mặc Kỳ cũng chạy đến, nhướn mày: "Diêm

Vương chú? Cái này anh cũng cho cô ấy?".



Chúc Tiểu Tiểu nhìn lòng bàn tay, hóa ra gọi là

"Diêm Vương chú", cái tên thật hoành tráng, chẳng trách lại lợi hại

như thế.



Nghiêm Lạc nắm chặt tay Tiểu Tiểu, nói: "Với bản

lĩnh của em, thực sự dùng chú này có hơi miễn cưỡng, vừa rồi lại phá kết giới

nữa, nếu như có bất cứ chỗ nào không thoải mái, nhất định phải nói anh

biết".



Tiểu Tiểu cảm thấy bản thân có chút hồ đồ, nhưng trong

lòng lại mềm nhũn, Boss thật sự rất quan tâm đến cô. Song lúc này không có thời

gian để cho cô nghĩ nhiều, Tất Mặc Kỳ đang giục họ nhanh chóng đi vào bên trong,

ở đó quả nhiên còn có tầng kết giới đã bị phá hủy. Nghiêm Lạc và Tất Mặc Kỳ

cuối cùng cũng xác định được, bọn họ đoán đúng.



Bắc Âm Vương đã quay lại nhân gian!



Bây giờ, e rằng thật sự sẽ có phiền phức lớn.



Nghiêm Lạc cùng Tất Mặc Kỳ đi vào chỗ phong ấn giam

giữ Bắc Âm Vương kiểm tra, không tìm ra được thứ gì, mấy người đi theo bọn họ

cũng tìm kiếm khắp một lượt ở trong núi. Bận rộn cho đến tận sẩm tối, mọi người

đều gần như không còn sức lực, thế là hai người làm chủ kia rốt cuộc đành phải

cho phép họ trở về.



Lúc sắp đi, Nghiêm Lạc và Tất Mặc Kỳ phong ấn thêm một

tầng ở chỗ ban đầu, nhờ đó để tiếp tục che giấu nơi này, hoặc dù cho Bắc Âm

Vương thật sự cất thứ gì đó ở đây, phong ấn này ít nhiều cũng có tác dụng.



Thực ra đến bây giờ, Chúc Tiểu Tiểu đã mệt tới mức

không chịu nổi rồi. Hôm qua cô ở trường học bận suốt một hôm nay lại cả ngày

không được nghỉ ngơi, ở trong núi đánh nhau, còn hai lần dùng Diêm Vương chú,

sớm đã hoa mắt chóng mặt, hai chân mềm nhũn.



Khi lên núi, bọn họ đều mang theo lương khô và nước,

giữa chừng cũng có người đưa cơm đến. Cô lúc đầu cho rằng vì đói, liền nhanh

chóng ăn một chút, nhưng vẫn cảm thấy rất khó chịu.



Sẩm tối lúc xuống núi, tuy Nghiêm Lạc dắt cô chầm chậm

đi, nhưng cô bước thấp bước cao, đầu óc cứ ong ong, cảm thấy nhìn không rõ

đường, chân giống như bị dính chặt xuống đất không nhấc lên nổi. Đi được một

đoạn, cuối cùng không nhịn được nữa, Tiểu Tiểu kéo vạt áo Nghiêm Lạc, nhỏ tiếng

nói: "Boss, em không phải yếu đuối đâu".



"Hử?" Nghiêm Lạc đã sớm cảm thấy cô không

bình thường lắm, nhưng khi hỏi cô lại nói không sao.



"Nhưng em thật sự thấy đầu rất choáng." Cô

đúng là không trụ nổi nữa rồi, cơ thể mềm nhũn chỉ muốn ngã xuống.



"Heo ngốc, không thoải mái lại không chịu nói

sớm." Nghiêm Lạc cau mày, rất không vui nhìn cô. Chúc Tiểu Tiểu chu môi

lên ấm ức, Boss lại hung dữ rồi.
thực sự trở mặt với nhau sai? Tiểu Tiểu đổi sang ôm lấy eo Nghiêm Lạc, gắng sức

lắc: “Đừng có tức giận, Boss, em sai rồi, tại em ngốc, em không tốt, mọi người

đừng có tức giận nữa mà".



"Heo Con..." Tề Nghiên La đưa tay kéo Tiểu

Tiểu, Nghiêm Lạc lại trong thoáng chốc ôm chặt lấy cô lùi về phía sau. Tất Mặc

Kỳ cũng giữ chặt vai A La, ý khuyên cô đừng đổ thêm dầu vào lửa.



Nhưng Tề Nghiên La mặc kệ không thèm để ý, lớn tiếng

nói với Tiểu Tiểu: "Heo Con, mình nói với cậu toàn bộ sự thật rồi, cậu cẩn

thận suy nghĩ thì sẽ hiểu rõ, mỗi một người đều có thể đối chiếu ra...".



“Em im miệng!" Nghiêm Lạc lạnh lùng quát:

"Nếu như cần phải nói cho cô ấy tất cả, vậy cũng nên để anh nói mới

đúng".



Tề Nghiên La cắn răng, anh nói mới lạ đây, mà cứ coi

như anh chịu nói, thì chắc cũng chỉ toàn tình với tình. Thời gian không còn

nhiều nữa, nếu như không muốn thảm kịch tái diễn, bắt buộc một trong hai anh em

cô phải có một người chấp nhận làm kẻ nhẫn tâm.



Nghiêm Lạc không để ý đến Nghiên La nữa, đẩy Chúc Tiểu

Tiểu từ trong lòng ra, nhìn cô hồi lâu, cuối cùng hỏi: “Tại sao em lại cho rằng

anh và A La có chuyện gì?".



Chúc Tiểu Tiểu quay đầu nhìn A La nhưng bị Nghiên Lạc

kéo trở lại: "Không cần nhìn cô ấy, nói!".



Chúc Tiểu Tiểu do dự một lát, không thể không mở

miệng: "Lần đó em hỏi anh chuyện bạn gái trước kia, anh nó là bị cô ấy

cường hôn một lần, còn cả chuyện anh điều cô ấy đi nữa, cô ấy quay lại cứu anh,

còn cả chuyện cuối cùng bởi vì một số vấn đề, anh không thể không vứt bỏ cô ấy.

Những chuyện này, đều giống hệt như trong câu chuyện A La viết, làm gì có sự

trùng hợp như thế, biết được rõ ràng như vậy, trừ phi là người trong cuộc, bởi

vậy em liền cho rằng…”, cô càng nói càng thấy chột dạ.



Nghiêm Lạc lần này không quát cô nữa, chỉ nhẹ giọng

"Hôm nay em hỏi anh chuyện kiếp trước của em, cũng bởi vì câu chuyện A La

viết?".



Chúc Tiểu Tiểu gật đầu, muốn quay lại nhìn A La, nhưng

chẳng có cách nào, cằm đã bị Nghiêm Lạc giữ trong tay, không cử động nổi.



Nghiêm Lạc lại lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng, nhẹ đến

mức khiến Chúc Tiểu Tiểu run rẩy, anh nói: "Hôm nay em chỉ hỏi anh ba kiếp

trước của em, bây giờ em hỏi thêm một lần nữa, bắt đầu tính từ kiếp này của em,

quay về trước đây cho đến kiếp thứ sáu, em là gì?".



Trái tim Chúc Tiểu Tiểu đập cuồng loạn "thịch

thịch thịch", cô đột nhiên rất sợ, cô không hỏi có được không?



Nhưng mà Nghiêm Lạc nhìn cô chăm chú, cô vừa mở miệng,

lại nói không nên lời. Nghiêm Lạc không chịu bỏ qua, anh giữ chặt cằm cô, khiến

cô cảm thấy đau, cô hít một hơi thật sâu, cuối cùng đành nói: "Sáu kiếp về

trước, em là gì?".



Nghiêm Lạc nhìn cô, cắn răng lại, nói từng chữ từng

chữ: "Là heo, một con heo ngốc nghếch!".



Câu này chẳng biết vì sao, trong chốc lát đã ép nước

mắt ChúcTiểu Tiểu tuôn ra.



Nghiêm Lạc lại giống như không nhìn thấy, chỉ nói với

Tiểu Tiểu: "Trước khi anh chưa hết tức giận, tốt nhất em đừng xuất hiện

trước mặt anh. Anh nói xong, quay người rời đi.



Anh bước rất nhanh, Chúc Tiểu Tiểu chỉ vừa ngẩn ra,

anh đã đi được một đoạn xa rồi. Chúc Tiểu Tiểu sợ đến mức nước mắt cũng chẳng

buồn lau, cất bước đuổi theo. Cô rất sợ, Boss đi như thế này, có phải sau này

sẽ không để ý đến cô nữa không.



Nghiêm Lạc sải bước bỏ đi, nghe thấy Chúc Tiểu Tiểu

ở phía sau hét gọi: "Boss".



Nhưng anh không muốn quay đầu lại, không muốn dừng

bước, anh thật sự rất tức giận.



Anh đối với cô tận tâm như vậy, mà cô còn cho rằng anh

với A La là người yêu. Chẳng trách anh hễ nhắc đến chuyện tình cảm là cô liền

phản ứng rất kỳ lạ, trong lòng cô có nghi ngờ, nhưng hỏi cũng chẳng thèm hỏi.



Anh biết cô thích cái người tên Âu Dương Tĩnh gì gì

kia, nhưng đó cũng chi là thích mà thôi, cô căn bản không yêu đến mức sâu đậm

như vậy, nếu không thì cũng sẽ không ngập ngừng khó chịu. Điều này khiến anh

thầm vui mừng, anh không nói năng, không thể hiện gì, cứ bám dính lấy cô, độc

chiếm mỗi một phút thời gian của cô, muốn khiến cái tình cảm manh nha đối với

Âu Dương Tĩnh trong lòng cô tiêu tan tận gốc rễ.



Nhung anh lại không ngờ rằng, hóa ra trở ngại của anh

từ trước đến nay không phải là Âu Dương Tĩnh, mà chính là A La!



Sau những tháng ngày đằng đẵng, sau những cơn tuyệt

vọng, Tiểu Tiểu đột nhiên cho anh niềm tin, anh vui mừng đến phát cuồng, lo

lắng tới hoảng hốt, lúc nào cũng thận trọng dè chừng, phòng bị từng bước. Nhưng

cô lại có thể vừa cho rằng anh là người yêu của bạn thân mình, vừa chiếu lệ ứng

phó với anh.



Nghiêm Lạc càng nghĩ càng tức, bước chân anh cũng càng

gấp gáp hơn. Cô cảm thấy hoài nghi, mà lại nguyện để mình buồn rầu nghĩ ngợi

lung tung cũng không muốn anh xác nhận. Chuyện quan trọng như thế, cô lại có

thể tự mình đoán bừa.



Chúc Tiểu Tiểu dốc toàn lực chạy, lớn tiếng hét gọi

“Boss”, thấy anh không buồn quay đầu, lo lắng đến rơi nước mắt. Nghiêm Lạc nghe

rõ giọng nói nghẹn ngào của cô, rõ ràng là vừa khóc vừa thở, anh không ngừng

nhắc nhở trái tim mình phải cứng rắn, nhưng bước chân lại vẫn cứ chậm lại.



Chúc Tiểu Tiểu cuối cùng cũng đuổi kịp, cô nhào tới,

từ phía sau ôm chặt lấy Nghiêm Lạc.



"Boss, Boss, em sai rồi, em sai rồi anh đừng

không để ý đến em."



Nghiêm Lạc lạnh mặt, quay người đẩy cô ra, giọng nói

cũng lạnh tanh: "Biết sai rồi thì quay về nhà phản tỉnh đi, anh vẫn đang

tức giận. Đợi anh bận xong đợt này thì nói tiếp".



"Đừng mà." Chúc Tiểu Tiểu nước mắt lã chã,

dứt khoát chuyển sang tấn công chính diện, xông vào ôm lấy cổ Nghiêm Lạc, hai

chân cũng quắp lên, bám thật chặt. "Em phản tỉnh rồi, em thực sự biết sai

rồi, anh đừng đuổi em, đừng không để ý đến em."



Thực ra tất cả những thông tin vừa rồi, cô vẫn còn

chưa kịp tiêu hóa. Cái sự thực rằng bản thân chính là chú heo con trong câu

chuyện khiến đầu óc cô muốn nổ tung, hoa mắt chóng mặt. Nhưng còn chưa cho cô

thời gian phản ứng lại, những câu nói giận dữ của Boss đã dọa cô chết khiếp

rồi.Cũng chẳng buồn nghĩ tới người đàn ông này chính là Diêm Vương quản lý sự

sống chết của nhân loại, cô chỉ biết nhất định không thể để anh vứt bỏ mình.



Tiểu Tiểu cứ thế ôm chặt, Nghiêm Lạc không tiện dùng

sức gạt cô ra, sợ làm cô bị thương, chỉ đành quát lên: "Đừng nói dối nữa,

buông ra".



"Không buông!" Chúc Tiểu Tiểu ôm thật chặt,

đầu dựa vào bên cổ Nghiêm Lạc lắc lắc, chẳng quan tâm đến chuyện nước mắt dính

đầy lên cổ người ta.



"Boss, em thực sự biết sai rồi, thật đó, anh mắng

chửi em cho bớt giận, đừng vứt bỏ em.”



Nghiêm Lạc lần này vừa tức vừa buồn cười, khuôn mặt đã

hơi mất đi vẻ nghiêm túc. May mà nha đầu này đang nhìn ra phía sau, không thấy

được biểu hiện của anh. Anh rất lâu không nói gì, phải phí bao sức lực mới điều

chỉnh lại được cảm xúc.



"Anh nói là muốn vứt bỏ em khi nào?" Đem thả

cô ra để cô cùng với Âu Dương Tĩnh kia ở cùng nhau sao? Nằm mơ đi!



"Nhưng anh nói trước khi hết tức giận thì không

muốn thấy em, ngộ nhỡ anh tức giận lâu lâu thì sao. Boss, em thực sự biết sai

rồi, em sẽ không như vậy nữa.”



Lúc này hai người đang đứng cạnh vườn hoa bên đường,

chân tay Chúc Tiểu Tiểu giống như một chú gấu ôm cây, tứ chi treo trên người

Nghiêm Lạc. Vào thời gian buổi chiều này, người qua kẻ lại, ai ai cũng hiếu kỳ

đánh giá cặp nam nữ kỳ quái này.



Một người phụ nữ trung niên đi qua ngay sát với Tiểu

Tiểu, cứ nhìn cô vẻ buồn cười. Tiểu Tiểu quay mặt, vùi vào hõm cổ Nghiêm Lạc,

mất mặt thì mất mặt, dù gì cô cũng không thể bị vứt bỏ.



Nghiêm Lạc vỗ vào đầu cô: "Xuống đi, nếu không

anh sẽ bỏ mặc em thật đấy".



Chúc Tiểu Tiểu do dự, thực ra treo người thế này cũng

mệt lắm, nhưng ngữ khí của Boss hình như đã tốt hơn chút rồi, vậy rốt cuộc có

nên buông tay không? Chẳng đợi cô đưa ra quyết định, Nghiêm Lạc đã kéo cô

xuống, gườm cô mấy cái rồi dắt cô đi về phía bãi xe, tới chỗ chiếc xe của anh,

Nghiêm Lạc cau mày nói: “Lên xe”. Anh rõ ràng còn rất nhiều việc quan trọng

phải làm nhưng vẫn bỏ đó đưa cô về nhà trước.



Chúc Tiểu Tiểu nghe lời ngồi vào xe: "Vậy chúng ta

coi như đã hòa giải chưa?".



"Chưa." Nghiêm Lạc trả lời dứt khoát. Anh

gọi điện thoại dặn dò A Mặc, nói anh phải đưa Tiểu Tiểu về nhà, bảo A Mặc ra

tay trước, sau đó hai bọn họ sẽ gặp nhau ở Waiting.



Chúc Tiểu Tiểu nghe ra được bọn họ thật sự rất bận,

nhất thời cảm thấy mình đang gây rối bừa bãi. Thật sự ngại ngùng, nhỏ tiếng

nói: "Vậy anh làm việc của anh đi, em có thể tự mình về nhà". Cô vặn

vặn ngón tay, lại bổ sung: "Nhưng mà, không được tức giận với em nữa, sau

này em không dám đoán bừa nữa đâu. Có chuyện gì em đều sẽ hỏi anh".



Nghiêm Lạc lườm cô một cái rồi khởi động xe, thấp

giọng mắng: "Heo ngốc!".



Heo ngốc thì heo ngốc, Chúc Tiểu Tiểu tự ti ngẫm nghĩ,

dù gì mình vốn chính là heo.



Cô len lén nhìn khuôn mặt nghiêng của Nghiêm Lạc,

không kìm lại được xác nhận một lượt: "Boss, em thật sự là chú heo trong

câu chuyện của A La sao?".



Nghiêm Lạc thấy nhắc tới A La và câu chuyện, lại lạnh

lùng hỏi: "Nó đã nói với em những gì?".



Chúc Tiểu Tiểu đem câu chuyện kể khái quát một lượt,

cẩn trọng hỏi: "Những sự việc trong câu chuyện đều là thật sao?".



Nghiêm Lạc đang lái xe, dường như chỉ chuyên tâm nhìn

con đường trước mặt, qua một lúc lâu mới nói: "Không sai, em chính là chú

heo đó". Ngẫm nghĩ giây lát, anh lại hờn trách một câu: "Heo

ngốc!".



Chúc Tiểu Tiểu ấm ức trong lòng, làm gì có ai cứ luôn

miệng mắng người ta thế chứ, nhưng cô vẫn còn chưa phân rõ ra được. Nếu như câu

chuyện là sự thật mỗi một người đều có thể đối chiếu được, vậy...



"Boss, anh có phải là Diêm Vương không?"



Cô hỏi như thế, nhưng trong lòng đã có đáp án rồi.

Người nắm giữ việc sống chết, một vị thần tiên lớn, lại là Diêm Vương sống sờ

sờ ờ trước mặt cô, còn dạy cô pháp thuật, làm cơm cho côr cùng cô

tập luyện, cùng cô làm nhiệm vụ.



Cô có chút không dám tin, thế giới này thực sự quá

huyền ảo!



Chúc Tiểu Tiểu suy nghĩ mông lung, nếu như Boss thật

sự là Diêm Vương, mà cô chính là chú heo con kia, vậy nghĩa là, cô khổ sở theo

đuổi anh mấy trăm năm, không, theo như trong câu chuyện kia, bắt đầu từ lúc

quen nhau, từ lúc đưa cô đến đài Vọng hương kia mà tính, vậy thì phải hơn một

nghìn năm rồi.



Một nhân vật lớn thế này, cô cũng dám theo đuổi, còn

theo đuổi lâu như vậy! Cô thật quá bản lĩnh!



Nghiêm Lạc mím chặt môi, không trả lời, nhưng lại quay

đầu nhìn cô một cái rất sâu xa, trong ánh mắt đó dường như có nghìn vạn lời

muốn nói. Chúc Tiểu Tiếu chớp chớp mắt, chớp tan đi hết lớp khí mờ bay lên

trong mắt, cô chắc chắn rồi, anh chính là Diêm Vương kia.



Cô nhìn khuôn mặt nghiêng lạnh lùng của Boss, trong

lòng vừa kích động lại có chút thương cảm ngậm ngùi. Anh hứng chịu tội danh,

gánh vác hậu quả, thù địch với thần tộc, bất hòa với em gái, những thứ này,

toàn bộ là bởi vì... anh muốn bảo vệ cô.



Không khí trong xe dường như loãng hơn, Chúc Tiểu Tiểu

thấy hơi ngột ngạt khó thở, cô không dám nghĩ nữa, bắt đầu tìm chủ đề:

"Vậy A La là em gái anh? A Mặc là Tất Vương?".



“Đúng." Lần này Nghiêm Lạc bình thản trả lời.



“Bát Bát chính là chú chuột nhỏ trong ngục kia phải

không?"



“Đúng.”



"Vậy còn có ai? À, đúng rồi, chị Mạnh là Mạnh Bà

phải không?"



Nghiêm Lạc lại trả lời: "Phải".



"Vậy Ray nữa? Happy và Smile thì là ai? Thư Đồng

là ai?Tư Mã là ai?"



Nghiêm Lạc cau mày, duỗi tay véo vào má của cô:

"Lại đoán bừa. Happy và Smile là Hắc Bạch Vô Thường, bọn họ vẫn luôn rất

nhớ em. Ray, Thư Đồng chỉ là người thường, không có gì đặc biệt. Các phán quan

không có ở công ty, đang làm việc chỗ khác. Có cơ hội em sẽ gặp được họ".



"Em hình như đang nằm mơ." Chúc Tiểu Tiểu

lẩm bẩm nói, thật sự cảm thấy mình rất mờ mịt.



Nghiêm Lạc dừng xe trước tiểu khu nhà Chúc Tiểu Tiểu,

không có thời gian cùng cô tiêu hóa hết những chuyện đối với cô mà nói không

thể tưởng tượng nổi này, chỉ cảnh cáo cô, không có anh ở bên không được liên hệ

với A La, càng không được phép một mình gặp mặt, không được nghĩ ngợi lung

tung, ngoan ngoãn phản tỉnh, đợi anh có thời gian rảnh sẽ lại tính sổ với cô.



Chúc Tiểu Tiểu nhìn chiếc xe của Nghiêm Lạc phóng vút

đi như một cơn gió, buồn rầu cúi đầu đi vào tiểu khu, cả đoạn đường tới tòa nhà

của mình. Cô không chú ý đến trong hoa viên của tiểu khu có người liên tiếp

chụp hình mình mấy tấm "tạch tạch tạch tạch", sau đó khi thấy cô đã

vào trong tòa nhà, liền gọi điện thoại: "Tôi thấy cô ấy rồi, là Diêm Vương

đưa cô ấy quay về. Vâng, tôi biết rồi".