Heo Yêu Diêm Vương

Chương 32 :

Ngày đăng: 04:25 20/04/20


Vu Lạc Ngôn cũng không biết mình đã chạy đến đâu nữa,

vừa tỉnh táo trở lại, liền cảm thấy lồng ngực như muốn nổ tung, hai chân giống

như dính chặt không nhấc lên nổi. Anh thở dốc hít từng hơi lớn, ngồi trên mặt

đất, đợi hơi thở ổn định dần lại, bắt đầu cẩn thận nhìn xung quanh.



Ở đây giống như một tòa nhà lớn, cụ thể là tầng nào

thì không biết, hành lang của tòa nhà rất tối, đèn trên nóc sáng màu vàng,

không khí có chút u ám.



Vu Lạc Ngôn thoáng sợ hãi, chuyện gì xảy ra vậy, đây

là đâu, vì sao anh lại chạy đến đây?



Anh nghiêng tai lắng nghe, hình như xung quanh không

có động tĩnh gì. Anh lại ngồi một lát, lúc này mới gắng sức bò dậy, dựa vào

tường chầm chậm đi về phía trước. Đi được mấy bước là phòng cầu thang, trên

tường bên cạnh có treo bản đồ phương hướng của tầng lầu, đây là tòa nhà thiết

kế hình chữ U, đi tiếp về phía trước rẽ trái là thang máy. Vu Lạc Ngôn cảm thấy

thể lực của mình căn bản không thể leo được cầu thang nữa, thế là kéo lê mấy

bước muốn tới chỗ thang máy.



Rẽ sang bên trái, cuối hành lang kia chính là thang

máy, Vu lạc Ngôn thở phào, nhưng khi anh đi qua cánh cửa một căn phòng, cái

loại cảm giác kinh hãi lo sợ ấy lại xuất hiện. Con số trên thang máy phía trước

báo hiệu thang đang lên, nhìn thấy sắp tới tầng này rồi, trong lòng Vu Lạc Ngôn

bỗng trào lên dự cảm chẳng lành, anh nhanh chóng lùi lại phía sau, trốn vào góc

rõ, nghe thấy một tiếng "ting" rồi thang máy mở ra.



Vu Lạc Ngôn cẩn thận thò đầu quan sát, nhìn thấy hai

người ôm một chiếc va li lớn đi ra khỏi thang máy, bọn họ đến phía trước cánh

cửa vừa rồi Vu Lạc Ngôn đi qua, gõ mấy cái, cửa liền mở ra, hai người này bước

vào trong. Vu Lạc Ngôn cẩn thận nhìn, phòng 1212.



Vu Lạc Ngôn đợi một lát, quan sát thang máy, đang cân

nhắc xem có nên coi như chẳng có chuyện gì hay không. Mà dù cho thực sự có

người nhìn thấy, cũng đâu chắc được trong đó sẽ xảy ra chuyện gì.



Anh còn đang do dự thì cửa phòng 1212 đó đột nhiên lại

bật mở, lần này có hai người đi ra, một người đàn ông tóc ngắn buộc đuôi ngựa,

người còn lại nhìn có vẻ như một thiếu niên mười bảy, mười tám. tuổi. Vu Lạc

Ngôn vừa nhìn đã nhận ra, thiếu niên kia chính là con thú biến hình vừa rồi,

cùng với tên cướp và tên đàn ông đầu hói đều chỉ là một.



Hai người này không đi về hướng thang máy, mà lại xông

về hướng Vu Lạc Ngôn ẩn nấp. Tim Vu Lạc Ngôn như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực,

muốn trốn về phía sau, chân Iại không còn sức lực. Anh đang vạn phần lo lắng

thì một cánh tay từ đâu thò đến, bịt lấy miệng anh, ép tiếng hét kinh hoảng của

anh lại. Vu Lạc Ngôn định thần lại nhìn, hóa ra là Thư Đồng.



Thư Đồng thấy biểu hiện của anh, biết rằng anh sẽ

không hét nữa, liền nhanh chóng xoay người anh lại, đặt cánh tay anh lên vai

mình rồi đỡ anh dậy, kéo vào trong phòng cầu thang.



Hai người bọn họ vừa mới ấn nấp xong, người đàn ông

tóc đuôi ngựa và thiếu niên kia đã đi đến. Thư Đồng xuyên qua cửa thoát hiểm

của phòng cầu thang quan sát, nghe thấy bọn họ vừa đi vừa nói chuyện.



Thiêu niên kia khuôn mặt rất trẻ con, chỉ tay vào mình

không cam tâm nói: "Nhưng một túi máu em không đủ ăn. Sâm ca, em

đói".



Người đàn ông tóc đuôi ngựa được gọi là Sâm ca nói:

"Tử Tử, cậu lần này lại làm loạn lên rồi, bảo cậu đi kiếm chút tiền ra

cũng không được. Không để cậu đói ba ngày đã là quá tốt với cậu rồi".



"Không phải lỗi của em, là tên Hồ Tử kia ngốc

chứ, động tác của hắn ta quá chậm. Em đi một mình thì chắc chắn là được

rồi."



"Cậu làm hỏng chuyện chẳng phải chỉ lần

này."



"Sâm ca, em muốn ăn thịt, uống máu không

no."



Sâm ca kia vẻ mặt bất lực biết rằng mình đang đàn gẩy

tai trâu, nhìn người thiếu niên một cái sau đó thở dài: "Quay về anh sẽ

xin chuyện này với chị Nam. Cậu cũng phải cố gắng vào".



"Em đều làm theo dặn dò đấy chứ, em đói. Đợi gặp

chủ nhân rồi, em phải nói với chủ nhân." Ngữ khí của thiếu niên này hiện

rõ sự bất mãn.



Giọng nói của hai người từ từ nhỏ dần, bọn họ đi về

một căn phòng ở đầu kia hành lang. Đợi tiếng đóng cửa vang lên, Vu Lạc Ngôn thở

phào một cái, nhỏ tiếng nói với Thư Đồng:



" Bọn họ nói là có ý nghĩa gì?".



"Đang nói chuyện uống máu ăn thịt đói bụng."

Thư Đồng nhìn anh một cái, trong lòng tức giận. Tiểu mặt trắng chết tiệt, suýt

chút nữa bị anh hại chết.



Vu Lạc Ngôn bò lên khe cửa nhìn nhìn ra ngoài, không

thấy bóng người thì yên tâm nói: "Vừa rồi thiếu niên đó với cái kẻ cô đuổi

theo kia cùng là một".



"Hừ, anh hóa ra là có thiên nhãn."



"Thiên nhãn là gì? Thú biến hình là gì?"



"Thiên nhãn chính là năng lực nhìn thấy thứ người

khác không nhìn thấy được. Thú biến hình chính là thú biết biến hình.” Thư Đồng

không nhẫn nại đỡ anh dậy. Chỗ quỷ quái này quá nguy hiểm, cô phải đưa anh ta

ra ngoài trước. Không thể mạo hiểm đi tới chỗ thang máy, cô dự định đỡ anh đi xuống

dưới mấy tầng đã rồi tính. Tầng mười hai này rõ ràng có vấn đề.



"Cô giải thích bừa với tôi phải không?" Vu

Lạc Ngôn không hài lòng với câu trả lời qua loa chiếu lệ của Thư Đồng. Nhưng

anh bây giờ thực sự là không còn sức lực, chỉ có thể dựa vào sự hỗ trợ của cô

để đứng lên.



Bọn họ vừa quay người, đang muốn từ cầu thang đi

xuống, Vu Lạc Ngôn bỗng nhiên cảm thấy người Thư Đồng cứng đơ lại.



"Làm sao vậy?"



"Anh không phải có thiên nhãn sao, không phải tự

mình nhìn thấy à?" Thư Đồng hất cằm về phía dưới cầu thang.



"Thiên nhãn cái đầu cô ý, tôi chẳng nhìn thấy gì

cả." Vu Lạc Ngôn trả lời ngữ khí không vui, nhưng trong lòng cũng có chút

căng thẳng.



Anh nhìn không thấy, Thư Đồng lại nhìn thấy rất rõ,

dưới cầu thang có năm con ác linh đang chặn đường, đồng hồ trên cánh tay cô

phát ra ánh sáng màu đỏ.
tránh nó không đánh, Vu Lạc Ngôn lại lớn tiếng hét: "Thú biến hình!".



Thư Đồng phản ứng rất nhanh, súng dài có trang bị đạn

bùa bạc trong tay quay một cái, nhanh chóng bắn về hướng con chó nhỏ kia một

viên. Quả nhiên con chó nhỏ đó sau khi ra khỏi cửa liền hướng về phía hàng ma

sư bên này chạy, trong lúc đang chạy lại biến thân thành một con gấu lớn lao

thẳng đến, mọi người trở tay không kịp, may mà Thư Đồng dưới sự nhắc nhở của Vu

Lạc Ngôn đã nhanh chóng nổ súng, bắn liên hai phát mới khiến nó hoàn toàn ngã

xuống.



Thư Đồng nhìn Vu Lạc Ngôn, nói: "Con người anh

đây vẫn chưa coi là phế vật".



"Cô mới là phế vật đầy!" Đồ con gái chết

tiệt, có biết nói chuyện không, chẳng nói được một câu khen ngợi, còn dám làm

tổn thương người khác. Vu Lạc Ngôn nhớ đến một vấn đề: "Nó nếu như biến

thành con muỗi bay đi chẳng phải có thể chạy thoát rồi sao?".



"Anh cho rằng nó là Tôn Ngộ Không à, kích thước

của chó là hình dáng vật sống nhỏ nhất nó có thể hóa thành." Thư Đồng đáp

lời xong liền cùng những người khác tiếp tục ép sát phòng 1212. Bọn họ liên

tiếp nổ súng bắn vào mấy phát, như vậy có thể sẽ xông được vào cửa.



Đấu súng cự ly gần, Vu Lạc Ngôn không dám xem náo

nhiệt, anh cứ ngồi nguyên tại chỗ đợi. Phòng 1212 yên tĩnh một hồi, Thư Đồng ra

hiệu tay cho hai bên, một hàng ma sư cầm chiếc ống nhòm một mắt thò vào bên

trong, thăm dò một chút ở sau cửa. Cuối cùng anh ta ra hiệu, biểu thị bên trong

ở dưới đất có một người nằm, phòng khách còn có hai người được trang bị vũ khí,

không thể xác định ác linh và tình hình của những ma quái khác.



Thư Đồng ngẫm nghĩ, đánh mắt ra hiệu, giơ nắm đấm lên

hướng vào trong phòng. Một hàng ma sư gật đầu, cầm đạn hơi cay ra, kéo chốt

hướng đến cửa phòng hít sâu một cái, ném vào trong. Ba hàng ma sư cầm súng đồng

thời đeo mặt nạ bảo vệ lên rồi xông vào.



Một tràng tiếng súng nổ đùng đoàng và tiếng hò hét

vang lên, tựa như cục diện đã bị khống chế. Vu Lạc Ngôn nhìn qua màn khói mờ

hơi cay, trông thấy trong phòng có bóng sáng đang bay, anh lớn tiếng hét lên:

"Cẩn thận, có ác linh".



"Không chỉ có một con, là một đám!" Khi ác

linh trào ra, Thư Đồng cũng nhìn thấy rồi. Trang bị của bọn họ không đối phó

được nhiều như thế này, tiêu diệt từng con từng con, có mệt chết cũng đánh

không hết.



Những kẻ này liều chết chống cự, đánh thua rồi liền

thả ác linh ra, thật là không sáng tạo chút nào!



Thư Đồng lớn tiếng dặn dò mọi người cẩn thận, có thể

tiêu diệt được bao nhiêu thì tiêu diệt bấy nhiêu. Đang chuẩn bị trận chiến lớn,

đột nhiên lối đi trong tòa nhà này tối sầm lại, đèn đóm tắt hết, chỉ còn là một

khối đen sì.



"Tiểu mặt trắng!" Trong lòng Thư Đồng lớn

tiếng hét lên: "Không ổn rồi", vội quay người chạy về phía Vu Lạc

Ngôn. Vu Lạc Ngôn lại không trả lời tiếng hét của Thư Đồng, anh vẫn đang cứng

đơ, há miệng trợn mắt nhìn thứ xuất hiện giữa không trung kia, một người đàn

ông ăn mặc kiểu cổ đại đang đi về phía anh.



Trên mặt của người đàn ông này có một chòm râu, ông ta

trông rất cao lớn khỏe mạnh, khuôn mặt dữ dằn, cặp mắt to như mắt trâu đang

hung tợn nhìn anh.



Mỗi một bước chân của người đàn ông này đều giống như

đang gắng sức giẫm đạp trên mặt đất, ông ta từng bước áp sát tới khiến đám bóng

sáng bay tán loạn tứ phía, cứ thế tiêu diệt hết con này đến con khác. Hệt như

ma quỷ đều bị ông ta giẫm chết dưới chân vậy.



Mọi người há miệng trợn mắt, ác linh nhiều như thế,

vậy mà trong chốc lát bị tiêu diệt hết rồi? Thư Đồng đơn giản là không dám tin.

Thân phận người trước mặt gần như đã rõ ràng, nhưng cô lại không dám xác nhận.

Điều này làm sao có thể, ông ấy làm sao là thật được?



Cao Lôi hành động trong căn phòng ở cuối hành lang

cũng đã phát hiện, anh xông ra ngoài chạy về phía Thư Đồng bên này, nhìn thấy

người đàn ông cổ quái kia cũng ngẩn người ra.



Người đàn ông đứng nguyên lại trước mặt Vu Lạc Ngôn,

cứ nhìn chằm chằm, cuối cùng chỉ vào anh tức giận lên tiếng mắng: "Mày là

đứa cháu bất hiếu làm mất mặt Chung gia ta!".



Chung gia? Thư Đồng và Cao Lôi cùng nhìn nhau một cái,

lẽ nào đây thực sự là Chung Quỳ đại danh đỉnh đỉnh?!



Chung Quỳ nhìn trái ngó phải, liếc hai người bọn họ

một cái, nói: "Con cháu của Thư gia, con cháu của Cao gia? Ừm, không tồi,

lão tổ tông của các người sẽ vui mừng, có tiền đồ lắm". Ông quay mặt lại

hướng về Vu Lạc Ngôn: "Còn đồ vô dụng như mày đây, trốn tránh thiên chức

cũng chẳng thèm tính, có được mấy phần bản lĩnh của thanh niên, còn dám ích kỷ

làm xáo trộn vận mệnh, làm rối đường chuyển thế, cướp chiếm mệnh số người

khác".



Vu Lạc Ngôn bị dọa cho không cả dám thở mạnh, anh đầu

óc mơ hồ, không biết quái nhân này đang lên cơn thần kinh gì, lời của ông ta

nói anh nghe chẳng hiểu một câu nào. Vô duyên vô cớ bị mắng chửi tới tấp, thật

là oan uổng.



Anh rõ ràng họ Vu, tổ tông cũng nên là họ Vu, cứ coi

như kiếp trước của anh thật sự là hàng ma sư, thì cũng nên là Vu gia, liên quan

gì đến Chung gia nhà ông ta?



Quái nhân này chắc không phải là mắc bệnh gì chứ? Vu

Lạc Ngôn bừng tỉnh nhìn Thư Đồng, muốn cầu cứu cô, nhưng thấy vẻ mặt cô đang

tức cười nhìn mình.



Chung Quỳ thấy anh ngó nghiêng tứ phía, biểu cảm không

hiểu cái gì, biết rằng mình đã tức giận mất công rồi. Ông thở dài một cái, móc

ra một miếng ngọc màu đỏ máu, đưa cho Vu Lạc Ngôn: Con trai, giờ là lúc con

nên nhận tổ quy tông, gánh vác đại nghiệp của tổ tông rồi. Người các đời của

Chung gia chúng ta có thiên chức, há lại để đứt ở đời con. Vận mệnh là không

cách nào chạy trốn được, quay lại đi".



Vu Lạc Ngôn không tự chủ được nhận lấy miếng ngọc kia,

cảm thấy nó nóng rực cả tay, giống như là có một số sự việc anh không muốn thấy

đang xảy ra mà bản thân lại không cách nào ngăn cản được. Anh nhăn mày, nhìn

vào miếng ngọc, anh không thích loại cảm giác này.



Lại ngẩng đầu lên, người đàn ông kỳ quái kia đã không

còn thấy đâu nữa. Đèn trong hành lang của tòa nhà bừng sáng, tất cả đã trở lại

bình thường.



Vu Lạc Ngôn đờ đẫn, rốt cuộc vừa xảy ra chuyện gì?

Người của Chung gia là ý nghĩa gì?



Còn anh, rốt cuộc là ai?