Heo Yêu Diêm Vương
Chương 38 :
Ngày đăng: 04:25 20/04/20
Cứu thế sao đây?
Nghiêm Lạc cúi đầu nhìn cô, không kìm được lại cắn cắn
môi cô, cười nói: "Heo Con của anh chí hướng vĩ đại như thế này
sao?".
"Đâu có, chẳng phải anh muốn cứu thế sao, em
đương nhiên phải giúp đỡ."
Nghiêm Lạc cười, hôn lên trán cô, không nói gì nữa.
Tiểu Tiểu nằm trong lòng anh, hỏi: "Boss, vì sao
anh lại muốn cứu thế?".
"Đó là trách nhiệm của anh. Có một số chuyện luôn
phải có người làm."
"Vậy anh có hối hận sáu trăm năm trước đã tiễn em
đi không?"
"Không hối hận, chuyện đúng đắn nhất mà anh từng
làm, chính là đưa em vào đường luân hồi. Em xem, bây giờ chúng ta lại ở cùng
nhau rồi."
Tiểu Tiểu nhăn mũi: "Vậy vạn nhất không ở cùng
nhau thì sao?".
"Vậy anh cứ sống như thế này, dù gì em vô tâm vô
tính như vậy vẫn luôn sống rất tốt Nhưng từ lần đầu tiên chúng ta có thể ôm
được nhau, anh đã quyết định bất luận là xảy ra chuyện gì, anh đều quyết không
buông tay nữa. Lần này, anh sẽ không nhìn em gả cho người khác nữa."
Gả cho người khác? Đúng rồi, cô cũng đã sống qua sáu
kiếp, cô ở trước mắt anh đã gả đi sáu lần, cùng sống chung với ngưòi đàn ông
khác, sinh con đẻ cái, mà anh lại chỉ có thể đứng một bên nhìn. Sáu trăm năm đằng
đẵng như thế, nếu đổi lại là cô thì nhất định chịu không nổi rồi.
"Cửu Thiên Huyền Nữ đối với anh như thế này, thật
quá tàn nhẫn." Cô càng nghĩ càng buồn bã.
"Chịu tránh nhiệm vì chuyện bản thân mình làm,
cũng coi là công bằng. Anh hủy hoại việc bà ấy cho là quan trọng nhất, bà ấy
cũng hủy đi thứ quan trọng nhất của anh, tính ra thì hòa nhau nhỉ."
"Nếu như năm đó Heo Con đi tiên phong rồi, phá
kết giới rồi, thần tộc đại thắng, vậy thì chẳng phải đại kiếp diệt thế lần này
sẽ không có sao?"
"Heo Ngốc." Nghiêm Lạc âu yếm xoa đầu cô,
lại ôm cô thật chặt: "Không có em nên thần tộc thương vong nặng nề? Đó
chẳng qua là cái cớ biện minh cho thất bại của bọn họ mà thôi. Em mới tu luyện
được hai trăm năm, không có lý do gì kết quả thắng bại của một trận đại chiến
trời đất lại để em gánh vác. Em ra chiến trường rồi, nếu như vận khí tốt thì
thực sự sẽ khiến thần tộc giành được thắng lợi, nhưng nếu vận khí không tốt,
vừa qua kết giới cái thì liền bị đánh cho hồn bay phách tán. Bởi vì em không
tham gia trận chiến, nên bọn họ mới tưởng tượng ra cái kết quả theo hướng bọn
họ cần, thế là kết luận rằng tại em mà hai bên đều tổn thương. Những luận điểm
sai lầm này, em không cần để ý làm gì".
"Vậy anh phải đồng ý một chuyện với em." Cô
đột nhiên nhớ đến một chuyện rất quan trọng.
"Chuyện gì?"
"Ừm..." Cô chăm chú nhìn vào khuy áo sơ mi
của anh, thỏ thẻ lên tiếng: "Chính là, anh phải thích em của bây giờ,
không được nhớ đến chú heo con trước đây nữa".
Anh ngẩn ra một hồi, thật không ngờ rằng điều cô để
lại là chuyện này, cô chuyển vấn đề cũng thực là quá nhanh, anh còn cho rằng
phải giảng giải khuyên bảo cô thêm một lúc nữa để cô đừng tích tụ buồn bã vì
chuyện của mấy trăm năm trước, dù gì cũng là do anh ép cô phải rời đi. Khi đó
anh đích thực là không để ý đến chuyện cô có một lòng muốn cứu trời đất hay
không, chỉ suy nghĩ cho cảm xúc của riêng mình, anh căn bản không chịu đựng nổi
khi nghĩ rằng cô có thể bị hồn bay phách tán, tan thành mây khói.
"Boss." Thấy anh không nói gì, Tiểu Tiểu bắt
đầu làm nũng, tóm lấy cánh tay anh lắc lắc: "Nghe thấy hay chưa, quên cô
ấy đi, quên cô ấy đi, anh chỉ có thể thích em".
Anh thực sự không nhịn được cười nữa, cúi đầu chặn lấy
miệng cô: "Em lớn tiếng hơn một chút đi, người khác chắc sẽ muốn mời chúng
ta ra ngoài".
Tiểu Tiểu thoát ra từ giữa môi của anh, nghiêng đầu
nhìn tứ phía, trong phòng chiếu này còn rất nhiều chỗ trống, vị trí tình nhân
của bọn họ lại ở góc khuất, cách khá xa, tắt đèn tối om, còn may, vẫn coi là an
toàn.
Bộ phim đã gần tới hồi kết, đang là lúc căng thẳng
kịch liệt, Tiểu Tiểu và Nghiêm Lạc tổng cộng cũng chẳng xem được bao nhiêu, cô
sợ rằng dáng vẻ bị hôn suýt chết của mình đến khi hết phim đèn sáng sẽ bị lộ,
thế là liền kéo anh thương lượng đòi ra ngoài sớm.
Nghiêm Lạc không chịu, anh quyết định bắt đầu từ hôm
nay sẽ thích xem phim, bây giờ phim chưa hết, anh không muốn đi. Nhưng sau khi
bị cô làm ồn một hồi, cuối cùng anh vẫn phải khuất phục.
Tiểu Tiểu ở trong nhà vệ sinh của rạp chiếu phim nhìn
mình trong gương. Mẹ ơi, may mà ra ngoài rồi, mặt cô đỏ rực, hai mắt đầy ý
xuân, môi miệng đỏ chót lên, căng mọng, vừa nhìn qua là biết rõ ràng đã làm gì
xấu hổ trong phòng chiếu. Cô che miệng chạy vụt ra khỏi nhà vệ sinh, rất muốn cho
cái kẻ gây chuyện kia một đấm.
Nhưng khi cô chạy ra ngoài, nhìn thấy Nghiêm Lạc đang
đứng trong sảnh lớn gọi điện thoại thì lại không nỡ đánh anh nữa. Lúc này anh
đã trở lại với biểu cảm lạnh lùng nghiêm túc rồi. Xung quanh không ít người,
nhưng anh đi về phía bên kia đứng, những sinh vật sống ở xung quanh đều biến
thành cảnh nền hết, dường như anh mới là trung tâm ở chỗ đó. Anh không nhìn
quanh một cái nào, chỉ chuyên tâm nói chuyện điện thoại. Tiểu Tiểu từ rất xa
nhìn lại cảm thấy mình mắc bệnh si tình mất rồi, sao mà nhìn anh như thế lại
cảm thấy anh đẹp trai đến vậy, tài giỏi đến vậy? Người đàn ông này, là bạn trai
của Chúc Tiểu Tiểu cô đó.
Nghiêm Lạc quay lại, lập tức tìm được vị trí của Tiểu
Tiểu, khuôn mặt anh lại có chút dịu dàng, điện thoại vẫn chưa tắt, anh ngoắc
ngoắc ngón tay về phía cô. Tiểu Tiểu cười rạng rỡ đi đến, si tình thì si tình,
dù sao người đàn ông này cũng rất yêu cô. Nghiêm Lạc một tay ôm lấy cô, nói vào
trong điện thoại: "Cứ như vậy đi, làm theo lời tôi nói là được. Mấy ngày
này tôi phải ở bên cạnh Heo Con. Tuần sau sẽ cho mấy công ty đó chuyển ra khỏi
Đế Cảnh, sắp xếp lại tài sản, chuyển nhượng doanh nghiệp và kết toán tất cả các
sự vụ bên đó, tôi sẽ cử người làm. Cậu cứ xếp riêng mấy thiết bị, dụng cụ đó
ra, buổi tổi tôi sẽ qua chuyển đồ. Những việc khác, đợi sắp xếp ổn cả rồi,
chúng ta sẽ lại liên lạc qua mạng".
Chúc Tiểu Tiểu ở bên cạnh nghe, có một chút cảm giác
tội lỗi, nhìn thấy anh dập điện thoại thì vội vàng nói: "Boss, em không
cần có người ờ cạnh, anh đi làm việc của anh đi, em sẽ không làm vướng chân, em
còn có thể giúp đỡ, thật đó".
"Nhưng anh cần có người ở cùng, nhiều năm như vậy
rồi anh chưa từng được nghỉ ngơi. Em lại chỉ biết cùng với người khác yêu
đương, kết hôn rồi sinh con khiến anh tức chết. Bây giờ khó khăn lắm mới đến
lượt anh, anh làm gì thì cũng phải hưởng thụ mấy ngày đã rồi hẵng nói."
Nghiêm Lạc từ sớm đã lên kế hoạch rồi: "Chúng ta đi dạo phố ăn cơm trước,
làm hết mấy chuyện yêu đương mà em nói, buổi tối về Đế Cảnh chuyển đồ đến tổ ấm
nhỏ của chúng ta, ngày mai chúng ta có thể tới khu giải trí, ngày kia nếu như
anh không ngủ lâu quá, thì cùng em đi ra ngoại ô chơi".
Tiểu Tiểu nghe thấy sắp xếp như thế cũng cười híp mắt
lại: "Thật sự có thể như vậy sao?".
"Đương nhiên." Anh cũng cười: "Sau này
anh còn có thể thường xuyên làm cơm cho em ăn".
Điều này thực sự khiến Tiểu Tiểu vui mừng quá đỗi,
Boss muốn làm cơm, tốt quá rồi, nghĩ đến đã muốn chảy nước miếng. Hai người
giống như những cặp tình nhân bình thường khác, kéo tay nhau đi vào trong khu
thương mại, nhàn nhã dạo phố. Tràn ngập trong tâm trí Tiểu Tiểu là những món ăn
yêu thích, đột nhiên cô hỏi: "Boss, vì sao tài nghệ nấu nướng của anh lại
giỏi như vậy?".
Nghiêm Lạc ngẩn ra: "Không nói cho em biết".
Vì ở một kiếp nào đó người đàn ông cô thích kia là một người làm đồ ăn ngon,
điều này khiến anh giận dỗi đi học nấu ăn, sự việc như thế vẫn không nên nói
cho cô biết thì hơn.
"Hừ, nhỏ mọn." Tiểu Tiểu vừa hừ anh, vừa
nhắm được một chiếc giường: "Boss, chiếc giường này không tồi, cũng không
đắt, chúng ta có thể đặt trong thư phòng".
"Cho ai ngủ?"
Cô rất muốn nói "Cho anh ngủ", nhưng nhìn
vào kích thước của chiếc giường nhỏ này, đành phải chuyển lại chỉ sang mình:
"Cho em ngủ đó".
Nghiêm Lạc cau mày lại: "Anh không muốn chia
phòng, trước đây em không chấp nhận anh, đuổi anh xuống lầu dưới anh cũng nhịn,
bây giờ em chấp nhận rồi anh còn phải chia phòng sao?". Ngón tay to lớn
của anh chỉ vào một chiếc giường cỡ King size1 bên
kia: "Anh muốn mua chiếc đó, chiếc giường kia trong phòng em hơi nhỏ, hai
người sợ là không lăn được".
1 Cỡ
King size: Cỡ lớn nhất.
Cô kéo tay anh về, ngượng ngùng cười với nhân viên bán
hàng đang đi đến, sao cô lại cho rằng Boss đại nhân rất quân tử chứ? Cô kéo
Nghiêm Lạc sang một bên: "Đâu có nhanh như vậy, chúng ta chỉ vừa mới bắt
đầu".
"Cái gì mới bắt đầu, hơn sáu trăm năm anh sống
uổng không sao?"
"Đó, đó..."
"Heo Con, anh cho em hai sự lựa chọn. Một là
không chia phòng, hai là ngày mai liền đi đăng ký kết hôn. Em chọn cái
nào?"
Hả? Chúc Tiểu Tiểu ngẩn mặt ra.
Đăng ký? Còn có cái gì mất lý trí hơn không?
Cô biết anh thật sự sẽ làm được, vội vàng thỏa hiệp;
"Không chia phòng, không chia phòng".
cô nhìn thấy bóng lưng thất vọng của anh lúc đi vào thư phòng, thì lại cảm thấy
rất đau lòng. Cô thở dài trong lòng, sắp chăn gối xong xuôi rồi nằm ở bên của
mình, bên còn lại là dành cho Boss. Chúc Tiểu Tiểu giúp anh vỗ cho gối mềm ra,
lại xoa ga giường cho phẳng, ngẫm nghĩ một hồi rồi vẫn là đổ người xuống ngủ.
Nằm cả hồi lâu chẳng ngủ được, cô cứ lăn qua lật lại,
Boss vẫn chưa về phòng, Chúc Tiểu Tiểu ngồi dậy, do dự rồi lại do dự, cuối cùng
chạy đến thư phòng.
Cô thò đầu qua cửa nhìn trộm vào bên trong, trông thấy
Boss đang buồn rầu ngồi đó, rõ ràng ngồi nhìn máy tính mà lại chẳng để tâm gì.
Chúc Tiểu Tiểu thật sự đau lòng, bước vào lên tiếng: "Boss".
Nghiêm Lạc ngẩng lên, cười với cô: "Sao vẫn còn
chưa ngủ?".
"Tại anh không đến." Cô đi tới làm tổ trong
lòng anh nũng nịu.
"Ngoan, đi ngủ nhé."
Chúc Tiểu Tiểu cắn môi, ngồi thẳng dậy trên đùi anh:
"Boss, em làm được".
"Em cứng đơ như một khúc gỗ vậy, được cái quỷ gì,
đi ngủ đi."
"Thực sự được, thật đó!" Dưới ánh mắt hoài
nghi của Nghiêm Lạc, Chúc Tiểu Tiểu dựng thẳng lưng lên.
Thế là Heo Con thần dũng thành công đưa Boss đại nhân
lên giường. Đáng tiếc những gì sau đó lại không đẹp đẽ như dự liệu của cô. Hai
người ở trên giường lăn qua lăn lại rất lâu, âu yếm, hôn nhau, không khí nóng
đến mức sắp bốc cháy rồi. Nghiêm Lạc nhẫn nại vuốt ve cô, Chúc Tiểu Tiểu cảm
thấy cơ thể của mình giống như miếng thịt kho tàu vậy, vừa mềm vừa nát, nhưng
hễ đến bước cuối cùng, cô lại không tự chủ được mà co rúm về phía sau.
Tất cả thật đúng như Nghiêm Lạc nói, anh quả nhiên
không có quyền khống chế. Nhưng Chúc Tiểu Tiểu lại là cô gái trẻ không có kinh
nghiệm, vừa xấu hổ vừa hoảng hốt, hoàn toàn không nắm giữ được cục diện. Hai
người thật sự là thuần túy lăn trên giường. Chúc Tiểu Tiểu lúc đầu luôn miệng
không ngừng nói mình có thể, lúc này thì chẳng khoe khoang được nữa rồi. Cô
nhìn Boss bị giày vò đến mức mồ hôi nhễ nhại, dáng vẻ thất bại, sốt ruột đế rơi
nước mắt.
Nghiêm Lạc sau lần thứ năm có ý đồ để Chúc Tiểu Tiểu
"chiếm đoạt" mình thất bại, quyết định sẽ không thử nữa. Anh ôm Tiểu
Tiểu vào trong lòng, hôn lên mắt cô, hôn hết nước mắt: Ngốc nghếch, khóc gì
chứ, em làm rất tốt, lần sau lại tiếp tục cố gắng. Mệt rồi, ngủ đi, anh ngủ
cùng em".
Chúc Tiểu Tiểu vùi đầu trong lòng anh, gắng sức lắc:
"Cho em thêm một cơ hội nữa, tài liệu giáo dục sức khỏe chẳng phải nói,
nếu lần đầu tiên không được, sau này sẽ có tâm lý sợ hãi sao?".
"Anh sợ hãi hay là em? Anh không sao, thần kinh
mạnh mẽ của em cũng sẽ không sao. Cho nên hôm nay ngủ đi, để sau hẵng
nói."
"Không được không được, như thế này em sẽ không
ngủ được." Chúc Tiểu Tiểu lau nước mắt, đột nhiên nghĩ ra một ý hay:
"Hay là, Boss, anh đi mua chai rượu, rượu có thể làm tăng dũng khí, sau
khi uống rượu em nổi loạn một chút, thì có thể thành công rồì".
Nghiêm Lạc vỗ trán, nhìn thấy ánh mắt trông mong của
Chúc Tiểu Tiểu, cuối cùng vẫn xuống giường mặc quần áo, đi xuống cửa hàng bách
hóa Hai tư giờ dưới lầu mua rượu. Chúc Tiểu Tiểu ngồi trên giường căng thẳng
cắn chăn, gắng hết sức nghĩ, phương pháp này có thể không nhỉ, uống rượu là
được phải không?
Rượu mua về rồi, Chúc Tiểu Tiểu nhanh chóng rót một
cốc cho mình, Nghiêm Lạc ôm cô vào lòng, vuốt lưng cô: "Uống chậm một
chút, không ai cướp của em đâu". Chúc Tiểu Tiểu đợi một lát, lại rót thêm
một cốc: "Em uống thêm cốc nữa, chắc sẽ có cảm giác".
Uống xong cốc này, vì sao vẫn còn chưa làm loạn nhỉ?
Chúc Tiểu Tiểu lại uống thêm cốc nữa. Nghiêm Lạc thở dài, dỗ dành cô:
"Buồn ngủ chưa?".
"Có chút choáng váng, có coi là buồn ngủ
không?" Chúc Tiểu Tiểu thực sự cảm thấy trước mắt bắt đầu mông lung rồi.
Nghiêm Lạc mang cái cốc của cô đi, đặt cô nằm thằng
trên giường. Cô lật người ôm anh thật chặt. Anh duỗi ngón tay điểm một cái lên
trán cô, khe khẽ làm phép: "Thả lỏng, ngủ đi".
Trong giọng nói dịu dàng của anh, cô từ từ không mở
nổi mắt nữa, hiệu lực của men rượu và pháp thuật của anh khiến cô ngủ rất
nhanh, nhưng trước khi vào giấc mộng, cô vẫn vùng vẫy nói: "Boss, anh đừng
không yêu em. Em làm được, em làm được".
"Heo Ngốc!"
Trong đêm nay, có năm người khác cũng đang uống rượu,
nhưng bọn họ uống thoải mái vui vẻ hơn rất nhiều.
Tại quán bar Nhân Thanh Đình Phí, Âm Yến Tư cùng mấy
hàng ma sư đang ngồi quanh một chiếc bàn trong phòng bao.
"Lão đại, điều anh nói là sự thật? Sao đột nhiên
giữa chừng lại đổi ông chủ?" Thư Đồng chống cằm, cảm thấy thật không đáng
tin.
Âm Yến Tư uống một hớp rượu, trả lời: "Ngày mai
đi làm, phòng Nhân sự chắc sẽ thông báo thôi".
Cao Lôi đẩy đẩy gọng kính trên mũi: "Là người nào
mà đến Boss cũng có thể đuổi đi?".
"Thần."
Mọi người đợi vế tiếp theo, kết quả Âm Yến Tư lại tiếp
tục uống rượu, vấn đề này cứ coi như trả lời cũng không hết
Thư Đồng nói: "Mỗi lần lão đại hé lộ ra loại đức
tính giống như của Boss này, tôi liền rất bạo lực, kích động".
Tư Mã Cần đay nghiến cô: "Không phải đâu, vẫn còn
thua xa. Cô ở trước mặt của lão đại dám chỉ trích cái tính này của anh ấy, cô ở
trước mặt Boss dám nói không?".
Thư Đồng ném đậu phộng qua đó coi như thừa nhận.
Cao Lôi tiếp tục hỏi: "Nhưng mà Boss rốt cuộc là
người như thế nào?". Nhiều năm vậy rồi mà bọn họ vẫn không biết thân phận
thật sự của anh, chỉ biết anh chắc chắn không phải thuộc loài người.
"Có lẽ không lâu nữa mọi người sẽ biết." Âm
Yến Tư vẫn bảo vệ bí mật cho Nghiêm Lạc.
Tư Mã Cần cũng có câu hỏi: "Lão đại, anh có dự
định gì?".
"Tôi đi với Boss." Âm Yến Tư từ trước đến
nay chưa bao giờ do dự về vấn đề này.
"Vậy vừa rồi, ý của anh là nếu như chúng tôi tình
nguyện, cũng có thể đi cùng?"
Âm Yến Tư gật đầu: "Có một chuyện lớn, muốn cùng,
làm với mọi người, nhưng rất nguy hiểm, mọi người có thể cân nhắc một
chút". Anh hướng sang phía Tiết Phi Hà vẫn cứ không nói lời nào kia:
"Tôi không biết rõ về cô, nhưng Boss nói cô có thể. Hy vọng cô sẽ gia
nhập".
Tiết Phi Hà nhìn Tư Mã Cần một cái, lại quay sang gật
đầu với Âm Yến Tư: "Tôi đồng ý". Cô vẫn còn muốn nói tiếp, Thư Đồng ở
bên cạnh đã vội vàng cắt ngang: "Dừng, dừng, nói tiếp nữa thì lại lôi mấy
cái lý luận thiên chức sứ mệnh kia ra mất. Xin cô đó, bạn thân mến, ở đây là
quán rượu, không phải là từ đường gia tộc".
Tiết Phi Hà mặt đỏ hồng, ấp úng không biết nên tiếp
lời như thế nào, cô vừa rồi đích xác là muốn nói cô thân gánh vác sứ mệnh hàng
ma trừ yêu của Tiết gia, cho nên không sợ hãi nguy hiểm. Bị Thư Đồng nói trúng
phóc như thế, cô cũng cảm thấy nói ra những lời như vậy thật quá mất mặt
Tư Mã Cần lên tiếng: "Tôi cũng gia nhập, đã là
chuyện lớn, tôi có hứng thú. Nhưng vẫn còn một vấn đề, Boss mời chúng ta những
người ưu tú như thế này thì cũng không lạ, nhưng vì sao trên danh sách lại có
cả Thư Đồng? Lão đại, anh với Boss lúc thảo luận danh sách đầu óc có tỉnh táo
không?".
"Khốn nạn!", Thư Đồng một chân đá qua:
"Lão nương kém hơn anh sao?".
"Chỉ năm người chúng ta? Đủ không?" Cao Lôi
bình tĩnh cầm cốc của mình lên, tránh để bị hai người kia động chân động tay
làm vỡ, thuận miệng cũng đưa ra nghi vấn của bản thân.
"Không đủ, Thiên cang bát trận, cần có tám
người."
"Thiên cang bát trận?" Tư Mã Cần huýt sáo
lên tiếng: "Quả nhiên là chuyện lớn, tôi lại cho rằng đó chỉ là truyền
thuyết".
"Boss nói có, vậy thì là có."
"Trong công ty có hai mươi sáu hàng ma sư cấp
một, lẽ nào không chọn ra được tám người?"
"Rất nhiều nguyên nhân và điều kiện, những người
khác không chắc sẽ thích hợp, cần phải xem lại.” Âm Yến Tư có thói quen không
nói nhiều, nhưng mọi người cũng đều hiểu rõ. Trong vấn đề này không chỉ là xem
năng lực hàng ma và cấp bậc, còn phải xét đến tố chất tâm lý, vị trí trong đội,
sở trường kết hợp, hoàn cảnh gia đình, tinh thần hợp tác...
Cao Lôi nâng cốc: "Bất luận là thế nào, tính thêm
tôi vào nữa".
Thư Đồng cũng rót đầy cốc của mình: "Nếu không có
tôi, Phi Hà một mình là con gái cô độc biết bao, thế nào cũng phải cùng nhau
làm những tỷ muội hàng ma xinh đẹp chứ".
Tư Mã Cần và Cao Lôi hai người khác nhau nhưng đồng
thời hung dữ gườm cô, Tiết Phi Hà không nhịn được cười, mọi người cùng nhau
hét: "Cạn ly!".