Heo Yêu Diêm Vương

Chương 51 :

Ngày đăng: 04:25 20/04/20


Tôi là Diêm La, là vua của địa phủ.



Tôi quản lý sự sống chết của loài người, sắp xếp vận

mệnh sau khi tái sinh của bọn họ, sống trong nhân gian, có người thờ phụng tôi,

có người sợ tôi, nhưng không có người nào thích tôi.



Đương nhiên, ai sẽ thích một vị thần khiến mình phải

tử vong chứ?



Bọn họ thích Bồ tát, thích Phật tổ, thậm chí thích một

thần giữ cửa nhỏ nhoi, nhưng lại sợ tôi.



Cũng chẳng sao, dù gì tôi cũng không cần được thích,

bọn họ chỉ là trách nhiệm của tôi, một nhiệm vụ tôi vui vẻ gánh vác. Không có

vị thần nào hiểu nỗi khổ của nhân gian hơn tôi, cũng không có ai hiểu rõ việc

một linh hồn không thích đáng thả vào luân hồi sẽ tạo thành ác quả như thế nào

hơn tôi.



Sinh ra người nên sinh, chết đi người đáng chết.



Sống chết có mệnh, ai cũng không thể cản trở, bao gồm

cả thần.



Thực ra, tôi cai quản không chỉ là quy tắc tử vong,

còn có cả thứ tự của sinh mệnh.



Tôi biết tôi là một ông vua đủ tiêu chuẩn.



Tôi ở trên vương vị này, vẫn luôn làm việc rất chăm

chỉ, cẩn trọng.



Từ lúc tôi đoạt được quyền lực địa phủ trên tay Bắc Âm

Vương, tôi quyết đoán, mạnh mẽ đổi mới, thiết lập lại quy tắc, chỉnh đốn lại kỷ

luật của địa phủ, tôi muốn khiến cho cục diện nhân gian thay đổi, từ vô đức vô

nghĩa, trở thành an lành yên ổn.



Muốn làm được tất cả những điều này, tôi thực sự phải

hành xử một cách nghiêm khắc nhất, lạnh lùng nhất và uy nghiêm cũng là phẩm

chất tôi phải có. Cho nên địa phủ trên dưới đều sợ tôi, nhân gian cũng vẽ tướng

mạo tôi thành giống như ác ma. Như thế cũng tốt, nỗi sợ hãi của bọn họ đối với

tôi chẳng có điểm nào xấu.



Tôi là vua của địa phủ, tôi vẫn luôn hài lòng với cuộc

sống của mình.



Nếu như có người bảo với tôi, sau này tôi sẽ yêu một

chú heo, tôi nhất định sẽ cảm thấy anh ta đang sỉ nhục tôi, tôi sẽ khiến anh ta

phải hối hận vì đã nói ra câu này.



Đương nhiên không có ai dám nói như vậy, nhưng sự việc

lại thực sự xảy ra.



Bản thân tôi đương nhiên không bao giờ nghĩ tới mình

lại có thể như thế. Vậy mà rất nhiều rất nhiều năm về sau, vào một ngày, cuối

cùng tôi hiểu ra được, tôi thật sự, yêu một chú heo rồi.



Heo Con lần đầu tiên xuất hiện trước mặt tôi, là do A

La dắt đến. Nó rất vui vẻ giơ chú heo con lên trước mặt tôi, nói: "Anh,

anh xem, chú heo con này có đáng yêu không?".



Chú heo con hiếu kỳ chớp cặp mắt tròn nhỏ của nó nhìn

tôi, nó có màu hồng phần, thân hình nhỏ bé tròn lông lốc, bốn cái chân béo ngắn

cũn, hai cái tai to còn hơi vẫy vẫy, cái mũi ngắn tròn tròn của nó giống như là

bị ấn bẹp vào khuôn mặt béo núc, nhìn thế nào cũng thấy xấu, đâu có đáng yêu?



Nhưng mà, A La thích là được.



A La là người thân duy nhất trên thế giới này của tôi,

là em gái tôi yêu thương nhất.



Chúng tôi cùng nhau trải qua rất nhiều khó khăn, cùng

nhau thoát khỏi cái chết, cùng nhau chiến đấu. Vào lúc thương tâm nhất, chúng

tôi cùng nhau rơi nước mắt. Vào lúc đói khát nhất, chúng tôi cùng chia nhau một

chiếc bánh. Vào lúc nguy nan nhất, nó bảo vệ ở phía sau tôi. Và vào thời khắc

thắng lợi, nó đứng bên cạnh tôi.



Nếu như không có nó, chúng tôi sẽ không nắm giữ được

địa phủ thuận lợi như thế, tôi cũng không thể nhanh chóng ngồi lên vương vị

này.



Nó là người thân quan trọng nhất của tôi.



Chỉ cần là tôi có, tôi đều nguyện ý chia sẻ với nó.

Tiền tài, vinh quang, tất cả...



Tôi là vua, nó cũng là vua.



Cho nên bây giờ nó chỉ đơn giản muốn có một con vật

nhỏ đáng yêu làm thú cưng, tôi đương nhiên tán đồng.



Nhưng A La rất lười, nó đặt tên cho chú heo con, lại

chính là: Heo Con.



Heo Con chỉ là thú cưng, tôi đương nhiên không để tâm đến

nó.



Nhưng sau rất nhiều năm, tôi từng nghĩ, từ khi nào tôi

lại chú ý đến nó vậy nhỉ?



Là khi A La nhắc đến Heo Con đáng yêu thế nào, khiến

người ta vui vẻ thế nào, hay là khi Thôi phán quan tố cáo nói Heo Con gây rắc

rối, chạy loạn khắp nơi?



Tôi không tìm được đáp án. Tôi nghĩ trong chuyện này,

rất nhiều người cũng sẽ không có đáp án. Cũng giống như trong cuộc sống của bạn

có một số thứ bạn không cách nào kháng cự được, từng chút từng chút, như sợi tơ

mảnh, từ từ xâm nhập vào xương máu của bạn, đợi khi bạn phát hiện ra, nó đã trở

thành một phần trong sinh mệnh của bạn rồi. Nhưng nó xâm nhập vào khi nào, bạn

có vắt óc nghĩ cũng không nhớ ra được.



Giữa tôi và Heo Con đã xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng

lại giống như chưa từng có chuyện gì. Phải biết rằng, thực ra những tích lũy

vụn vặt, bình thường, có lúc sẽ khiến bạn cảm thấy quá tải, nhưng có lúc lại

như trống không, giữa Heo Con và tôi, chính là như vậy.



Tóm lại, tôi bận bận rộn rộn, nó nhàn rỗi chạy lung

tung, cuối cùng chúng tôi, ừm, tôi cuối cùng đã làm một việc mà từ trước đến

nay mình chưa từng làm.



Tôi đưa nó đến đài Vọng Hương.



Trong cuộc đời của tôi, chỉ đúng một lần duy nhất đưa

một con vật đến đài Vọng Hương, là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng.



Vì sao lại phá lệ vì nó?



Có lẽ là bởi vì nó mang đến niềm vui cho A La, có lẽ

vì tinh thần mãi mãi không bỏ cuộc muốn tìm kiếm người chủ trước đây của nó.



Đúng vậy, nó chạy loạn khắp địa phủ chỉ vì tìm kiếm

chủ nhân, tuy bây giờ nó sống rất tốt, tuy người chủ trước kia của nó rất

nghèo, tuy nó rời xa bọn họ lâu rồi, tuy nó chính vì chủ nhân mà chết, nhưng nó

không quên bọn họ, nó vẫn đang tìm kiếm, nó muốn nhìn thấy bọn họ.



Đây là trung thành!



Tôi lại nhìn thấy được lòng trung thành trên người một

con heo. Lòng trung thành đơn thuần, không mong báo đáp, không cách nào mài mòn

được!



Cố chấp đến mức khiến tôi cảm động.



Tôi vì nó phá lệ, tôi cảm thấy nên làm. Nhưng tôi

không ngờ rằng, điều này đã khiến tôi gặp phiền phức.



Tôi gây nên tình yêu rồi!



Là tình yêu đơn phương nhưng lại cố chấp của một chú

heo.



Sau này Heo Con cưỡng hôn tôi, ngay trước mặt những vị

khách vô cùng quan trọng, trước một khắc khi nó phải đầu thai.



Đó cũng là lần đầu tiên của tôi.



Lần đầu tiên bị cưỡng hôn.



Lúc đó tôi đã hận nó, tôi vô cùng chắc chắn. Ấn tượng

tốt đối với nó trước đây của tôi hoàn toàn bị nụ hôn này xóa sạch. Nỗi sỉ nhục

lớn nhất tôi gặp phải trong cuộc đời này, là nó mang đến cho tôi, Cho nên tôi

không chút do dự ném nó vào trong lao. Nó sỉ nhục tôi, đương nhiên phải chịu

trừng phạt.



Không biết tốt xấu, không biết sống chết! Nên đánh giá

nó như thế nhỉ?



Tôi gạt nó ra khỏi đầu, như thế, tôi mới có thể quên

đi nỗi sỉ nhục nó gây cho tôi. Tôi vẫn cứ bận rộn, tận tụy làm việc, tôi thật

sự không nhớ đến nó nữa.



Nhưng vận mệnh luôn thích đùa cợt.



Bắc Âm Vương đến tấn công, Heo Con vốn dĩ nên đi đầu

thai, lại quay lại cứu tôi.



Cửu Thiên Huyẽn Nữ đường đường là một chiến thần thiên

đình còn chỉ có thể đứng ngoài, cuối cùng lại là một chú heo cứu tôi. Nó vứt bỏ
Có điều, hễ có cơ hội là tôi lại đi thăm cô ấy, cô ấy

nuôi một con chó nhỏ, rất yêu thích, luôn chơi cùng nó. Bát Bát cực kỳ ghét con

chó kia, nó từng lén lút cắn đuôi con chó đó. Lúc ấy tôi đột nhiên nghĩ, nên để

Bát Bát đi cắn tướng công của cô ấy một cái.



Cô ấy rất hạnh phúc, tôi hài lòng.



Trời đất đang thay đổi, tôi hy vọng mình có đủ năng

lực để khiến hạnh phúc của Heo Con kéo dài mãi mãi.



Ở kiếp đó, năng lượng trời đất biến đổi, nhân gian

thiên tai nhân họa không ít. Chỗ ở của nhà Heo Con sẽ có đại nạn, tôi giở một

chút thủ đoạn, sắp xếp để bố mẹ cô ấy có được cơ hội làm ăn ở xa, cả nhà phải

chuyển đi. Heo Con tránh được qua đại họa, tôi chỉ kịp thở phào một cái, rồi

sau đó đột nhiên ý thức được, thần tộc chúng tôi đang ngày một xa cách nhân

gian rồi.



Nỗi khổ của dân đen, ở cự ly xa xôi thế này, vị thần

nào có thể nhìn rõ được?



Thế là, bắt đầu từ kiếp đó, tôi thay đổi cơ cấu cán bộ

và phân công ở địa phủ, từng chút từng chút khiến cho địa phủ gần hơn với nhân

gian. Gần hơn với loài người, chúng tôi sẽ làm được nhiều điều cho bọn họ hơn.



Đến kiếp thứ năm chuyển thế của Heo Con, cả địa phủ

chúng tôi chính thức dời đến nhân gian. Tôi đã bỏ ra rất nhiều thời gian học

lấy phương thức sống của loài người, để tất cả người của địa phủ cùng nỗ lực

hòa nhập vào cuộc sống mới chốn nhân gian.



Biến động năng lượng khiến cho yêu ma xuất hiện, công

việc của chúng tôi càng lúc càng khó khăn, chúng thần đều đang ẩn thế, tin tức

chúng tôi có được càng ngày càng ít. Mất bao nhiêu công sức, cuối cùng tôi cũng

tra ra được, vận mệnh trời đất: Sáu trăm năm một kiếp nạn, vẫn đang luân

chuyển. Tuy trận chiến năm đó, yêu ma thượng cổ bị trấn áp dưới mười tám tầng

phong ấn, nhưng đại kiếp tới không thể thay đổi, cho nên, để chuẩn bị cho cơn

đại kiếp lần này, chúng tôi còn hai trăm năm nữa.



Vào thời khắc đó, tôi bỗng nhiên cảm giác chuyện cũ

như đang tái diễn, nhưng lần này không có Heo Con ngốc nghếch làm tiên phong mở

đường nữa rồi.



Tôi bắt đầu tích cực tìm phương pháp cứu thế, với kinh

nghiệm ở nhân gian nhiều năm như vậy, tôi ý thức được sự vĩ đại của trí tuệ và

sức mạnh loài người. Thời đại thay đổi, thần, ma, người sớm đã không còn phân

đẳng cấp như ban đầu. Tôi đã đưa ra một quyết định táo bạo, người và thần, sẽ

hợp tác chặt chẽ.



Kế hoạch này, vào kiếp thứ sáu của Heo Con, bắt đầu

được thực hiện.



Tôi sáng lập ra Tập đoàn Nhã Mã, kiếm được rất nhiều

tiền trong nhân gian, sau đó lại dồn số tiền này cho sự nghiệp hàng ma phục yêu

trừ ác cứu thế. Trong từng ngành nghề, tôi đều có nhân lực, mạng lưới của tôi

thu hút và trọng dụng rất nhiều hậu nhân của gia tộc hàng ma. Thời gian trôi

qua thật nhanh, kỳ hạn sáu trăm năm chẳng mấy chốc sắp đến rồi, mà Heo Con lại

không giống như năm kiếp trước nữa.



Ở trong kiếp này không chỉ có Heo Con thay đổi, còn cả

A La nữa.



Từ sau sự việc lần đó, tôi và A La không còn tìm lại

được tình cảm huynh muội hòa ái giống như lúc đầu, tôi kiên trì lập trường của

mình, mỗi một kiếp đều bảo vệ Heo Con, từ xa dõi theo cô ấy, cảm thấy mình vẫn

ở bên cô ấy. Còn A La, tôi luôn cảm thấy không thích cách nghĩ của nó.



Nhưng tôi biết A La không có ác ý với Heo Con, nó

thích Heo Con, nó ngưỡng mộ năng lực của cô ấy, chỉ là, chuyện nó hy vọng Heo

Con làm, cùng với hy vọng của tôi, hoàn toàn đối lập nhau.



Heo Con ở trong kiếp thứ sáu, gặp phải phiền phức lớn.

Vận mệnh của cô ấy khúc khuỷu, đột nhiên thay đổi. Vào lúc cô ấy học trung học,

sẽ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra. Tôi không có cách nào suốt ngày ở bên cạnh

bảo vệ cô ấy, tôi cũng không có thân phận thích hợp. Đã thế tôi còn không thể

nói chuyện với cô ấy, không thể chạm vào cô ấy. Nếu như để cô ấy nhìn thấy tay

mình xuyên qua tay của tôi, xem ra sẽ làm cô ấy sợ chết khiếp.



Vào lúc này, A La nói, nó nguyện ý đi bảo vệ Heo Con.



Tôi biết đây là lời nói thật lòng của nó.



Thế là A La biến mình thành một cô gái trẻ, trở thành

bạn học của Heo Con. Bọn họ dính vào nhau như hình với bóng, dưới sự giúp đỡ

của A La, Heo Con bình yên trải qua mấy nguy hiểm nhất đó.



Đại kiếp sắp đến, tôi rất sợ không có cách nào bảo vệ

cô ấy chu toàn, thế là tôi lại hành động, tìm cách để bố mẹ Heo Con di dân.

Nhưng nằm ngoài dự liệu của tôi, Heo Con không chịu xuất ngoại, cô ấy nhất định

muốn ở lại.



Hắc Bạch Vô Thường và các phán quan biết việc tôi luôn

luôn theo dõi Heo Con, rất nhiều người bàn tán sau lưng, nói tôi đã si mê một

cô gái. Thực ra cũng chẳng thể nói bọn họ sai, chỉ có điều, bọn họ không hiểu

được một người độc đoán lại lạnh lùng như tôi đây, vì sao cũng biết đến tình

cảm luyến ái.



Tôi nghĩ tôi không chỉ đơn thuần là đang yêu, tôi quen

biết Heo Con hơn một nghìn năm, thời gian dài như vậy, cô ấy dường như đã nhập

vào sinh mệnh của tôi rồi.



Tôi nhìn theo cô ấy, bởi vì tôi cần được nhìn thấy cô

ấy.



Điều này có thể khiến tôi bình tĩnh và vui vẻ.



Tôi bảo vệ bên cạnh cô ấy, không chỉ đơn thuần làm

nhiều điều vì cô ấy, mà cũng là để giúp bản thân mình nhờ đó mà có thêm sức

mạnh tiến lên.



Lưu luyến? Tôi chắc chắn tôi không lưu luyến. Ví dụ,

bạn đến nói cũng không thể nói với cô ấy, bạn còn có thể lưu luyến gì đây?



Nhưng tất cả rào cản cuối cùng cũng bị phá bỏ.



Hôm đó, tôi đang ngồi ở tầng ba mươi tám của cao ốc Đế

Cảnh mở cuộc họp thì nhận được điện thoại của Heo Con. Khi tôi bắt máy, bên đó

không nói gì, trái tim tôi đột nhiên đập mạnh, tôi thử lên tiếng, nhưng phát

hiện mình không thể.



Thế là trước khi cô ấy nói ra câu đầu tiên: "Xin

hỏi là anh Nghiêm phải không", thì tôi đã biết cô ấy là ai rồi.



Ông Trời hóa ra cũng có lúc mềm lòng, ông ấy đã buông

tha cho tôi rồi, ông ấy lại cho tôi hy vọng mới lần nữa.



Tôi phát hiện mình có thể phát ra được âm "Vâng",

sau đó tôi lại có thể nói: "Tôi là Nghiêm Lạc".



Tôi, sau hơn sáu trăm năm kể từ lần đầu tiên đưa Heo

Con vào đường luân hồi, cuối cùng đã có thể nói chuyện được với cô ấy rồi!



Có lẽ vì sinh sống với loài người quá lâu, nên tôi đã

trở nên tham lam như bọn họ, có được một chút, liền hy vọng có được nhiều hơn.

Nhưng, hình phạt trong suốt sáu trăm năm này luôn khiến tôi sợ hãi.



Đúng vậy, cứ coi như tôi có thể nắm giữ sinh tử, nhưng

tôi vẫn cảm thấy sợ hãi. Cho nên tôi không dám tới gặp cô ấy, nhưng cuối cùng

tôi vẫn không kiềm chế được, đi lần này, tất cả mọi việc đều thay đổi.



Tôi còn có thể ôm cô ấy!



Cái ôm này, đối với tôi mà nói, so với vương vị địa

phủ còn đáng quý hơn. Tôi biết, tôi không thể buông cô ấy ra lần nữa, sự trừng

phạt của sáu trăm năm cuối cùng sắp kết thúc.



Nhưng tôi lại cảm thấy sợ hãi, đại kiếp trời đất sắp

đến, năng lực khác lạ của Heo Con vẫn còn, chúng thần sắp thức tỉnh, yêu ma

cũng sắp vây tới. Heo Con của tôi, có phải sẽ lại gặp kiếp nạn không?



Không thể ngăn vận mệnh, nhưng bất ngờ lại có cơ xoay

chuyển.



Tôi không còn là Diêm La của sáu trăm năm trước, vận

mệnh luân chuyển, mà tôi cũng đã thay đổi, tôi trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều.



Tôi muốn bảo vệ cô ây, tôi muốn ở bên cô ấy.



Heo Con của tôi, thê tử của tôi!



Hạnh phúc sở dĩ quý báu vì nó khó cầu được, không

những khó cầu, mà còn rất ngắn ngủi.



Thế nhưng vô số đoạn ngắn ngủi đó hợp lại với nhau,

lại có thể tổ hợp thành hạnh phúc vĩnh hằng.



Tôi là Nghiêm Lạc, vua của địa phủ.



Thực ra câu chuyện của tôi rất đơn giản, chẳng qua là

từ không để tâm đến yêu thích, sau đó thì ghét bỏ, căm giận, lợi dụng lừa dối,

rồi cuối cùng lại áy náy thương xót, yêu thương đến nỗi không thể thoát ra.



Thật sự rất đơn giản.



Chỉ là, yêu rồi mà thôi.



HẾT.